Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1022

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (1)Trong đêm tối dày đặc, ánh mắt cô u ám phát sáng, gió ngoài cửa thổi vào làm bay vạt áo của cô, ngay cả tóc mái cũng nhẹ bay.Đúng vậy, cô không cam tâm.Vì để giải quyết Nhiếp Thành Thắng mà cô tốn nhiều thời gian như vậy, cũng hi sinh nhiều như vậy. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ mà từ bỏ như vậy thì quá có lỗi với mình.Đúng như lời Hoắc Hoành nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai.Nhiếp Nhiên lại ngồi suy tư, nội tâm vô cùng rối bời.Thời gian chậm rãi trôi đi, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Sau núi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng lá cây đung đưa theo gió.Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, buổi trưa Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ nhân lúc nghỉ trưa An Viễn Đạo không chú ý, lén vòng ra sau núi.Hai người tìm ở sau núi một lúc, cuối cùng nhìn thấy cái nhà nát đó.“Chị Nhiên, chị ở trong nhà gỗ một mình làm gì?” Sau khi Hoắc Hoành đi, cửa phòng vẫn mở, Hà Giai Ngọc còn chưa vào phòng đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi một mình ở bên trong.“Đúng vậy, Tiểu Nhiên Tử, cô ngồi ngây ngốc ở đó làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi.”Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cau mày không hiểu hỏi: “Thu dọn đồ đạc làm gì?”“Trở về đơn vị dự bị. Hôm qua cô nói chuyện riêng với tiểu đoàn trưởng không phải là vì trở về đơn vị dự bị sao? Nhanh lên đi, chúng tôi thu dọn giúp cô, còn khoảng ba bốn ngày nữa là chúng ta phải đi rồi.”Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, lắc đầu nói: “Không phải, mọi người nhầm rồi.”Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Nhầm rồi? Chẳng lẽ cô định không về mãi à?” �“Ừ, tạm thời chưa có ý định trở về.”“Tại sao?”

DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (1)

Trong đêm tối dày đặc, ánh mắt cô u ám phát sáng, gió ngoài cửa thổi vào làm bay vạt áo của cô, ngay cả tóc mái cũng nhẹ bay.

Đúng vậy, cô không cam tâm.

Vì để giải quyết Nhiếp Thành Thắng mà cô tốn nhiều thời gian như vậy, cũng hi sinh nhiều như vậy. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ mà từ bỏ như vậy thì quá có lỗi với mình.

Đúng như lời Hoắc Hoành nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai.

Nhiếp Nhiên lại ngồi suy tư, nội tâm vô cùng rối bời.

Thời gian chậm rãi trôi đi, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Sau núi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng lá cây đung đưa theo gió.

Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, buổi trưa Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ nhân lúc nghỉ trưa An Viễn Đạo không chú ý, lén vòng ra sau núi.

Hai người tìm ở sau núi một lúc, cuối cùng nhìn thấy cái nhà nát đó.

“Chị Nhiên, chị ở trong nhà gỗ một mình làm gì?” Sau khi Hoắc Hoành đi, cửa phòng vẫn mở, Hà Giai Ngọc còn chưa vào phòng đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi một mình ở bên trong.

“Đúng vậy, Tiểu Nhiên Tử, cô ngồi ngây ngốc ở đó làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi.”

Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cau mày không hiểu hỏi: “Thu dọn đồ đạc làm gì?”

“Trở về đơn vị dự bị. Hôm qua cô nói chuyện riêng với tiểu đoàn trưởng không phải là vì trở về đơn vị dự bị sao? Nhanh lên đi, chúng tôi thu dọn giúp cô, còn khoảng ba bốn ngày nữa là chúng ta phải đi rồi.”

Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, lắc đầu nói: “Không phải, mọi người nhầm rồi.”

Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Nhầm rồi? Chẳng lẽ cô định không về mãi à?” �

“Ừ, tạm thời chưa có ý định trở về.”

“Tại sao?”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… DẸP TỰ DO ĐI - SẮP XẾP LẠI (1)Trong đêm tối dày đặc, ánh mắt cô u ám phát sáng, gió ngoài cửa thổi vào làm bay vạt áo của cô, ngay cả tóc mái cũng nhẹ bay.Đúng vậy, cô không cam tâm.Vì để giải quyết Nhiếp Thành Thắng mà cô tốn nhiều thời gian như vậy, cũng hi sinh nhiều như vậy. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ mà từ bỏ như vậy thì quá có lỗi với mình.Đúng như lời Hoắc Hoành nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai.Nhiếp Nhiên lại ngồi suy tư, nội tâm vô cùng rối bời.Thời gian chậm rãi trôi đi, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Sau núi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng lá cây đung đưa theo gió.Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, buổi trưa Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ nhân lúc nghỉ trưa An Viễn Đạo không chú ý, lén vòng ra sau núi.Hai người tìm ở sau núi một lúc, cuối cùng nhìn thấy cái nhà nát đó.“Chị Nhiên, chị ở trong nhà gỗ một mình làm gì?” Sau khi Hoắc Hoành đi, cửa phòng vẫn mở, Hà Giai Ngọc còn chưa vào phòng đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi một mình ở bên trong.“Đúng vậy, Tiểu Nhiên Tử, cô ngồi ngây ngốc ở đó làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi.”Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cau mày không hiểu hỏi: “Thu dọn đồ đạc làm gì?”“Trở về đơn vị dự bị. Hôm qua cô nói chuyện riêng với tiểu đoàn trưởng không phải là vì trở về đơn vị dự bị sao? Nhanh lên đi, chúng tôi thu dọn giúp cô, còn khoảng ba bốn ngày nữa là chúng ta phải đi rồi.”Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, lắc đầu nói: “Không phải, mọi người nhầm rồi.”Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Nhầm rồi? Chẳng lẽ cô định không về mãi à?” �“Ừ, tạm thời chưa có ý định trở về.”“Tại sao?”

Chương 1022