Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1027
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (1)Giải quyết vấn đề phiền phức này xong, trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy hơi đói bụng. Vì vậy Nhiếp Nhiên quyết định đến phòng ăn, nhưng lúc nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh cô lại buồn bực.Hóa ra đã tám rưỡi rồi, cô đã nói chuyện với Lý Tông Dũng hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này đừng nói bữa sáng, có lẽ ngay cả cơm thừa cũng không còn.Hay là cứ đến nhà ăn thử vận may đi.Nhiếp Nhiên bước nhanh đến phòng ăn, từ xa đã thấy cửa phòng ăn đóng rồi.Xong rồi, lần này hoàn toàn không vui nữa rồi.Đúng lúc cô định trở về, một người lính cấp dưỡng đang bận rộn quét dọn trong phòng ăn vô tình nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngoài cửa.“Nhiếp Nhiên?” Anh ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng ăn: “Cô đứng ở cửa làm gì? Nào nào nào, mau vào đi!”Nói rồi anh ta chạy ra nhiệt tình kéo cô vào trong phòng ăn.“Nhiếp Nhiên đến rồi! Mau ra đây đi!” Người lính cấp dưỡng kia nhanh chóng gọi vọng ra nhà bếp sau phòng ăn.Những người đang bận rộn nấu bữa trưa trong phòng bếp phía sau nghe thấy thế, đều bỏ lại công việc dở dang, chạy ra ngoài.Trong đó lớp phó Vương là kích động nhất. Anh ta chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nhìn cô từ đầu đến chân, chắc chắn cô không bị thương, lúc này mới yên tâm.Sau đó anh ta tỏ vẻ trách cứ: “Sao bây giờ cô mới đến đây?”w๖ebtruy๖enonlin๖eNhiếp Nhiên hơi lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Còn cơm thừa không? Tôi hơi đói.”“Cô còn biết đói à? Hôm qua chúng tôi làm một bàn đồ ăn ngon chờ cô, đợi cô cả một ngày mà cô không đến!” Lớp phó Vương thấy cô làm ra vẻ đáng thương, tức giận trừng cô.Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Làm một bàn đồ ăn ngon chờ tôi? Tại sao?”Hôm qua là sinh nhật của ai à?Hay là có chuyện gì đáng để chúc mừng?Người lính kéo cô vào trong lớp cấp dưỡng cười hì hì nói: “Đương nhiên là muốn tẩm bổ cho cô rồi. Bởi vì cô đã làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, phải biết rằng lớp cấp dưỡng chúng ta chưa bao giờ có binh lính lợi hại như vậy.”Hôm qua người trong đơn vị Quân khu 2 đều nói chuyện liên quan chiến tích oai hùng của Nhiếp Nhiên. Người lớp cấp dưỡng đương nhiên cũng biết.
BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (1)
Giải quyết vấn đề phiền phức này xong, trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy hơi đói bụng. Vì vậy Nhiếp Nhiên quyết định đến phòng ăn, nhưng lúc nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh cô lại buồn bực.
Hóa ra đã tám rưỡi rồi, cô đã nói chuyện với Lý Tông Dũng hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này đừng nói bữa sáng, có lẽ ngay cả cơm thừa cũng không còn.
Hay là cứ đến nhà ăn thử vận may đi.
Nhiếp Nhiên bước nhanh đến phòng ăn, từ xa đã thấy cửa phòng ăn đóng rồi.
Xong rồi, lần này hoàn toàn không vui nữa rồi.
Đúng lúc cô định trở về, một người lính cấp dưỡng đang bận rộn quét dọn trong phòng ăn vô tình nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngoài cửa.
“Nhiếp Nhiên?” Anh ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng ăn: “Cô đứng ở cửa làm gì? Nào nào nào, mau vào đi!”
Nói rồi anh ta chạy ra nhiệt tình kéo cô vào trong phòng ăn.
“Nhiếp Nhiên đến rồi! Mau ra đây đi!” Người lính cấp dưỡng kia nhanh chóng gọi vọng ra nhà bếp sau phòng ăn.
Những người đang bận rộn nấu bữa trưa trong phòng bếp phía sau nghe thấy thế, đều bỏ lại công việc dở dang, chạy ra ngoài.
Trong đó lớp phó Vương là kích động nhất. Anh ta chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nhìn cô từ đầu đến chân, chắc chắn cô không bị thương, lúc này mới yên tâm.
Sau đó anh ta tỏ vẻ trách cứ: “Sao bây giờ cô mới đến đây?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên hơi lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Còn cơm thừa không? Tôi hơi đói.”
“Cô còn biết đói à? Hôm qua chúng tôi làm một bàn đồ ăn ngon chờ cô, đợi cô cả một ngày mà cô không đến!” Lớp phó Vương thấy cô làm ra vẻ đáng thương, tức giận trừng cô.
Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Làm một bàn đồ ăn ngon chờ tôi? Tại sao?”
Hôm qua là sinh nhật của ai à?
Hay là có chuyện gì đáng để chúc mừng?
Người lính kéo cô vào trong lớp cấp dưỡng cười hì hì nói: “Đương nhiên là muốn tẩm bổ cho cô rồi. Bởi vì cô đã làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, phải biết rằng lớp cấp dưỡng chúng ta chưa bao giờ có binh lính lợi hại như vậy.”
Hôm qua người trong đơn vị Quân khu 2 đều nói chuyện liên quan chiến tích oai hùng của Nhiếp Nhiên. Người lớp cấp dưỡng đương nhiên cũng biết.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (1)Giải quyết vấn đề phiền phức này xong, trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí còn cảm thấy hơi đói bụng. Vì vậy Nhiếp Nhiên quyết định đến phòng ăn, nhưng lúc nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh cô lại buồn bực.Hóa ra đã tám rưỡi rồi, cô đã nói chuyện với Lý Tông Dũng hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này đừng nói bữa sáng, có lẽ ngay cả cơm thừa cũng không còn.Hay là cứ đến nhà ăn thử vận may đi.Nhiếp Nhiên bước nhanh đến phòng ăn, từ xa đã thấy cửa phòng ăn đóng rồi.Xong rồi, lần này hoàn toàn không vui nữa rồi.Đúng lúc cô định trở về, một người lính cấp dưỡng đang bận rộn quét dọn trong phòng ăn vô tình nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngoài cửa.“Nhiếp Nhiên?” Anh ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng ăn: “Cô đứng ở cửa làm gì? Nào nào nào, mau vào đi!”Nói rồi anh ta chạy ra nhiệt tình kéo cô vào trong phòng ăn.“Nhiếp Nhiên đến rồi! Mau ra đây đi!” Người lính cấp dưỡng kia nhanh chóng gọi vọng ra nhà bếp sau phòng ăn.Những người đang bận rộn nấu bữa trưa trong phòng bếp phía sau nghe thấy thế, đều bỏ lại công việc dở dang, chạy ra ngoài.Trong đó lớp phó Vương là kích động nhất. Anh ta chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nhìn cô từ đầu đến chân, chắc chắn cô không bị thương, lúc này mới yên tâm.Sau đó anh ta tỏ vẻ trách cứ: “Sao bây giờ cô mới đến đây?”w๖ebtruy๖enonlin๖eNhiếp Nhiên hơi lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Còn cơm thừa không? Tôi hơi đói.”“Cô còn biết đói à? Hôm qua chúng tôi làm một bàn đồ ăn ngon chờ cô, đợi cô cả một ngày mà cô không đến!” Lớp phó Vương thấy cô làm ra vẻ đáng thương, tức giận trừng cô.Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi: “Làm một bàn đồ ăn ngon chờ tôi? Tại sao?”Hôm qua là sinh nhật của ai à?Hay là có chuyện gì đáng để chúc mừng?Người lính kéo cô vào trong lớp cấp dưỡng cười hì hì nói: “Đương nhiên là muốn tẩm bổ cho cô rồi. Bởi vì cô đã làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, phải biết rằng lớp cấp dưỡng chúng ta chưa bao giờ có binh lính lợi hại như vậy.”Hôm qua người trong đơn vị Quân khu 2 đều nói chuyện liên quan chiến tích oai hùng của Nhiếp Nhiên. Người lớp cấp dưỡng đương nhiên cũng biết.