Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1029

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (3)Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên, Nhiếp Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trợn tròn mắt.“Nhiều như vậy à?”Cô vốn tưởng là lớp phó Vương cố ý khoa trương mà thôi, nhưng không ngờ thật sự là đầy ắp một bàn.Nhiều như vậy làm sao mà cô có thể ăn hết!“Không sao, cô ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như vậy, phải tẩm bổ nhiều vào mới được.” Lớp phó Vương bê một bát canh vừa nấu xong lên.Mùi thơm xông vào mũi khiến Nhiếp Nhiên lập tức múc một thìa đưa vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa miệng làm cô vô cùng hài lòng.“Thế nào, mùi vị được chứ?”Nhiếp Nhiên híp mắt lại hưởng thụ gật đầu, khen ngợi: “Ngon lắm!”“Ngon thì cô uống nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.”Nhiếp Nhiên nhanh chóng uống xong bát canh rồi bắt đầu say sưa ăn.Sau một khoảng thời gian không được ăn uống tử tế, đột nhiên có một bữa cơm phong phú như vậy khiến cô vô cùng thỏa mãn.“Cô ăn từ từ, đừng vội, không có ai giành với cô cả.”Nhiếp Nhiên vẫn mải mê ăn. Cô đang ăn vui vẻ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Chị Nhiên!”Đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô khẽ cau mày.Người gọi mình như vậy chỉ có Hà Giai Ngọc thôi, nhưng bây giờ rõ ràng là giọng đàn ông.Nhiếp Nhiên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng Văn vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!”“Anh tìm tôi?”“Đúng vậy. Chị có thể giúp tôi một chuyện không, là chuyện liên quan tới Dương Thụ.” Lưu Hồng Văn chống hai tay lên đùi, khom người thở hổn hển.“Chuyện gì thế?”“Từ sau khi sĩ quan huấn luyện Lâm đi, Dương Thụ vẫn quỳ ở trong ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm, chị mau khuyên giúp đi.” Lưu Hồng Văn khẩn cầu nói: “Chúng tôi thật sự hết cách rồi!”“Quỳ mãi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.Vậy chẳng phải là đã quỳ liên tục mấy ngày rồi à?Lưu Hồng Văn gật đầu, “Đúng vậy, ai khuyên cũng không nghe, cứ quỳ mãi như vậy, một hạt cơm, một giọt nước cũng không động đến. Tôi sợ cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sụp đổ mất.”“Người không ai khuyên được mà có thể nghe tôi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày.Lưu Hồng Văn gật đầu rất chắc chắn, “Có thể, chắc chắn cậu ta sẽ nghe chị!” Có thể tát Dương Thụ mấy cái mà Dương Thụ còn không tức giận, chị là người đầu tiên.Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này nói với anh ta chuyện liên quan tới đến đơn vị dự bị cũng không tệ, vì vậy vội đồng ý, “Vậy được rồi, tôi đi cùng anh một chuyến.”

BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (3)

Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên, Nhiếp Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trợn tròn mắt.

“Nhiều như vậy à?”

Cô vốn tưởng là lớp phó Vương cố ý khoa trương mà thôi, nhưng không ngờ thật sự là đầy ắp một bàn.

Nhiều như vậy làm sao mà cô có thể ăn hết!

“Không sao, cô ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như vậy, phải tẩm bổ nhiều vào mới được.” Lớp phó Vương bê một bát canh vừa nấu xong lên.

Mùi thơm xông vào mũi khiến Nhiếp Nhiên lập tức múc một thìa đưa vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa miệng làm cô vô cùng hài lòng.

“Thế nào, mùi vị được chứ?”

Nhiếp Nhiên híp mắt lại hưởng thụ gật đầu, khen ngợi: “Ngon lắm!”

“Ngon thì cô uống nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.”

Nhiếp Nhiên nhanh chóng uống xong bát canh rồi bắt đầu say sưa ăn.

Sau một khoảng thời gian không được ăn uống tử tế, đột nhiên có một bữa cơm phong phú như vậy khiến cô vô cùng thỏa mãn.

“Cô ăn từ từ, đừng vội, không có ai giành với cô cả.”

Nhiếp Nhiên vẫn mải mê ăn. Cô đang ăn vui vẻ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Chị Nhiên!”

Đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô khẽ cau mày.

Người gọi mình như vậy chỉ có Hà Giai Ngọc thôi, nhưng bây giờ rõ ràng là giọng đàn ông.

Nhiếp Nhiên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng Văn vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!”

“Anh tìm tôi?”

“Đúng vậy. Chị có thể giúp tôi một chuyện không, là chuyện liên quan tới Dương Thụ.” Lưu Hồng Văn chống hai tay lên đùi, khom người thở hổn hển.

“Chuyện gì thế?”

“Từ sau khi sĩ quan huấn luyện Lâm đi, Dương Thụ vẫn quỳ ở trong ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm, chị mau khuyên giúp đi.” Lưu Hồng Văn khẩn cầu nói: “Chúng tôi thật sự hết cách rồi!”

“Quỳ mãi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.

Vậy chẳng phải là đã quỳ liên tục mấy ngày rồi à?

Lưu Hồng Văn gật đầu, “Đúng vậy, ai khuyên cũng không nghe, cứ quỳ mãi như vậy, một hạt cơm, một giọt nước cũng không động đến. Tôi sợ cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sụp đổ mất.”

“Người không ai khuyên được mà có thể nghe tôi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày.

Lưu Hồng Văn gật đầu rất chắc chắn, “Có thể, chắc chắn cậu ta sẽ nghe chị!” Có thể tát Dương Thụ mấy cái mà Dương Thụ còn không tức giận, chị là người đầu tiên.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này nói với anh ta chuyện liên quan tới đến đơn vị dự bị cũng không tệ, vì vậy vội đồng ý, “Vậy được rồi, tôi đi cùng anh một chuyến.”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (3)Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên, Nhiếp Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trợn tròn mắt.“Nhiều như vậy à?”Cô vốn tưởng là lớp phó Vương cố ý khoa trương mà thôi, nhưng không ngờ thật sự là đầy ắp một bàn.Nhiều như vậy làm sao mà cô có thể ăn hết!“Không sao, cô ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như vậy, phải tẩm bổ nhiều vào mới được.” Lớp phó Vương bê một bát canh vừa nấu xong lên.Mùi thơm xông vào mũi khiến Nhiếp Nhiên lập tức múc một thìa đưa vào trong miệng, mùi vị chua ngọt vừa miệng làm cô vô cùng hài lòng.“Thế nào, mùi vị được chứ?”Nhiếp Nhiên híp mắt lại hưởng thụ gật đầu, khen ngợi: “Ngon lắm!”“Ngon thì cô uống nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.”Nhiếp Nhiên nhanh chóng uống xong bát canh rồi bắt đầu say sưa ăn.Sau một khoảng thời gian không được ăn uống tử tế, đột nhiên có một bữa cơm phong phú như vậy khiến cô vô cùng thỏa mãn.“Cô ăn từ từ, đừng vội, không có ai giành với cô cả.”Nhiếp Nhiên vẫn mải mê ăn. Cô đang ăn vui vẻ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Chị Nhiên!”Đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô khẽ cau mày.Người gọi mình như vậy chỉ có Hà Giai Ngọc thôi, nhưng bây giờ rõ ràng là giọng đàn ông.Nhiếp Nhiên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng Văn vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ông trời phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi!”“Anh tìm tôi?”“Đúng vậy. Chị có thể giúp tôi một chuyện không, là chuyện liên quan tới Dương Thụ.” Lưu Hồng Văn chống hai tay lên đùi, khom người thở hổn hển.“Chuyện gì thế?”“Từ sau khi sĩ quan huấn luyện Lâm đi, Dương Thụ vẫn quỳ ở trong ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm, chị mau khuyên giúp đi.” Lưu Hồng Văn khẩn cầu nói: “Chúng tôi thật sự hết cách rồi!”“Quỳ mãi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nói.Vậy chẳng phải là đã quỳ liên tục mấy ngày rồi à?Lưu Hồng Văn gật đầu, “Đúng vậy, ai khuyên cũng không nghe, cứ quỳ mãi như vậy, một hạt cơm, một giọt nước cũng không động đến. Tôi sợ cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ sụp đổ mất.”“Người không ai khuyên được mà có thể nghe tôi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày.Lưu Hồng Văn gật đầu rất chắc chắn, “Có thể, chắc chắn cậu ta sẽ nghe chị!” Có thể tát Dương Thụ mấy cái mà Dương Thụ còn không tức giận, chị là người đầu tiên.Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này nói với anh ta chuyện liên quan tới đến đơn vị dự bị cũng không tệ, vì vậy vội đồng ý, “Vậy được rồi, tôi đi cùng anh một chuyến.”

Chương 1029