Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1043
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (2)Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày. Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.”“...”Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!Người chết thì ghê gớm lắm à!Giả hiếu thuận cái gì!Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.”“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.”“Cô... huấn luyện tôi?”“Nếu không thì sao!”Tên này chê cô à?Hừ! Không biết trời cao đất dày.“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.”“Được.”“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.”Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!�Dương Thụ, anh đợi đó cho tôi, ngày mai tôi phải khiến anh huấn luyện chết ở chỗ này!Cô nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề trong lòng, sau đó tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.Dương Thụ bị Nhiếp Nhiên ngăn ở bên ngoài đang nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt kia cùng với ánh sáng đã tắt trong nhà, lẩm bẩm kiên định: “Tôi sẽ không như vậy đâu.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (2)Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày. Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.”“...”Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!Người chết thì ghê gớm lắm à!Giả hiếu thuận cái gì!Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.”“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.”“Cô... huấn luyện tôi?”“Nếu không thì sao!”Tên này chê cô à?Hừ! Không biết trời cao đất dày.“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.”“Được.”“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.”Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!�Dương Thụ, anh đợi đó cho tôi, ngày mai tôi phải khiến anh huấn luyện chết ở chỗ này!Cô nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề trong lòng, sau đó tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.Dương Thụ bị Nhiếp Nhiên ngăn ở bên ngoài đang nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt kia cùng với ánh sáng đã tắt trong nhà, lẩm bẩm kiên định: “Tôi sẽ không như vậy đâu.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (2)Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày. Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.”“...”Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!Người chết thì ghê gớm lắm à!Giả hiếu thuận cái gì!Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.”“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.”“Cô... huấn luyện tôi?”“Nếu không thì sao!”Tên này chê cô à?Hừ! Không biết trời cao đất dày.“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.”“Được.”“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.”Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!�Dương Thụ, anh đợi đó cho tôi, ngày mai tôi phải khiến anh huấn luyện chết ở chỗ này!Cô nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề trong lòng, sau đó tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.Dương Thụ bị Nhiếp Nhiên ngăn ở bên ngoài đang nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt kia cùng với ánh sáng đã tắt trong nhà, lẩm bẩm kiên định: “Tôi sẽ không như vậy đâu.”