Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1057
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (1)Cứ luyện tập như thế trong một vài tuần liên tiếp, thể lực của Dương Thụ tuy không tiến bộ thần tốc nhưng cũng dần được nâng cao.Cũng là ngần ấy bài luyện, nhưng lúc Dương Thụ đứng lên đã không còn cảm giác đau nhức muốn chết như lần đầu nữa, thân thể cũng đã dần dần thích ứng hơn.Những điều này Nhiếp Nhiên biết hết cả, cô chỉ thưởng cho anh ta thứ duy nhất đó là nâng dần cường độ huấn luyện lên, dùng phương thức hội chứng luộc ếch để huấn luyện thể lực của anh ta tới cực hạn.Sau khi chấm dứt một lần mang vật nặng leo lên thang móc, Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn cách thời gian quy định tận sáu giây.Từ lúc ban đầu luôn thất bại tới giờ có thể hoàn thành trước kì hạn, trong nửa tháng mà đã có được thành tích như thế, ngoại trừ chịu sự huấn luyện vào buổi tối của cô, chắc chắn Dương Thụ cũng không ngừng huấn luyện vào những thời gian khác.“Xuống dưới đi.” Cô thu đồng hồ bấm giây lại, nói với Dương Thụ.“Lần này thành tích thế nào? Có tiến bộ gì không?” Dương Thụ xuống thang, người đầm đìa mồ hôi.“Cũng được.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn, sau đó lấy từ trong nhà kho ra hai quả bóng, “Chống lên trên đây, hít đất một trăm lần, không tính thời gian.”“Chống lên bóng?” Dương Thụ nhìn hai quả bóng căng đầy khí, nhíu mày hỏi, “Làm thế không ngã sao?”“Không sao, ngã thì chỉ uống vào chút nước thôi mà.” Nhiếp Nhiên đẩy một thùng nước tới trước mặt anh ta, nước trong thùng vì chấn động mà văng bọt khắp nơi.Dương Thụ nhìn cái thùng kia với vẻ không hiểu, “Cái này để làm gì?”“Mỗi lần hạ người xuống thì cả đầu ngụp hết vào nước cho tôi rồi mới nâng lên.”Cái gì… cái gì cơ?Chống lên bóng hít đất thì cũng thôi đi, đã vậy lúc hạ người còn phải ngụp đầu vào thùng nước nữ?“Vậy nếu tôi ngụp xuống rồi không lên được thì sao?”Dương Thụ nhăn chặt.“Vậy thì anh phải ngụp đầu trong nước, ngâm đến khi nào anh có thể lên mới được.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có sự thương cảm, hoàn toàn là mệnh lệnh.Dương Thụ nghe thấy lời nói cứng rắn của cô thì đành ngồi xuống, hai tay chống lên quả bóng, bắt đầu chống đẩy.Hai quả bóng tròn vo được Nhiếp Nhiên cố ý bơm thật căng nên rất dễ dàng bị ngã sấp mặt xuống, Dương Thụ phải rất cố gắng để đè tay lên nó, cố gắng giữ vững cân bằng cơ thể.||||| Truyện đề cử: |||||Không biết đã qua bao lâu, ngã rồi lại lên, lên rồi lại ngã xuống, Dương Thụ vất vả lắm mới giữ thăng bằng được mấy giây, nhưng vừa mới hạ thấp người xuống, chóp mũi còn chưa chạm được vào nước thì tay trái bị lệch, cả người mất đà ngã sấp xuống. Cổ họng bị tì vào thành thùng nước bằng nhựa, đau đến mức anh ta phải đưa tay ôm lấy cổ.Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý lại giúp anh ta.“Đứng lên đi, tiếp tục!”Dương Thụ nghe tiếng cô quát lên thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi lại bò dậy.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (1)Cứ luyện tập như thế trong một vài tuần liên tiếp, thể lực của Dương Thụ tuy không tiến bộ thần tốc nhưng cũng dần được nâng cao.Cũng là ngần ấy bài luyện, nhưng lúc Dương Thụ đứng lên đã không còn cảm giác đau nhức muốn chết như lần đầu nữa, thân thể cũng đã dần dần thích ứng hơn.Những điều này Nhiếp Nhiên biết hết cả, cô chỉ thưởng cho anh ta thứ duy nhất đó là nâng dần cường độ huấn luyện lên, dùng phương thức hội chứng luộc ếch để huấn luyện thể lực của anh ta tới cực hạn.Sau khi chấm dứt một lần mang vật nặng leo lên thang móc, Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn cách thời gian quy định tận sáu giây.Từ lúc ban đầu luôn thất bại tới giờ có thể hoàn thành trước kì hạn, trong nửa tháng mà đã có được thành tích như thế, ngoại trừ chịu sự huấn luyện vào buổi tối của cô, chắc chắn Dương Thụ cũng không ngừng huấn luyện vào những thời gian khác.“Xuống dưới đi.” Cô thu đồng hồ bấm giây lại, nói với Dương Thụ.“Lần này thành tích thế nào? Có tiến bộ gì không?” Dương Thụ xuống thang, người đầm đìa mồ hôi.“Cũng được.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn, sau đó lấy từ trong nhà kho ra hai quả bóng, “Chống lên trên đây, hít đất một trăm lần, không tính thời gian.”“Chống lên bóng?” Dương Thụ nhìn hai quả bóng căng đầy khí, nhíu mày hỏi, “Làm thế không ngã sao?”“Không sao, ngã thì chỉ uống vào chút nước thôi mà.” Nhiếp Nhiên đẩy một thùng nước tới trước mặt anh ta, nước trong thùng vì chấn động mà văng bọt khắp nơi.Dương Thụ nhìn cái thùng kia với vẻ không hiểu, “Cái này để làm gì?”“Mỗi lần hạ người xuống thì cả đầu ngụp hết vào nước cho tôi rồi mới nâng lên.”Cái gì… cái gì cơ?Chống lên bóng hít đất thì cũng thôi đi, đã vậy lúc hạ người còn phải ngụp đầu vào thùng nước nữ?“Vậy nếu tôi ngụp xuống rồi không lên được thì sao?”Dương Thụ nhăn chặt.“Vậy thì anh phải ngụp đầu trong nước, ngâm đến khi nào anh có thể lên mới được.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có sự thương cảm, hoàn toàn là mệnh lệnh.Dương Thụ nghe thấy lời nói cứng rắn của cô thì đành ngồi xuống, hai tay chống lên quả bóng, bắt đầu chống đẩy.Hai quả bóng tròn vo được Nhiếp Nhiên cố ý bơm thật căng nên rất dễ dàng bị ngã sấp mặt xuống, Dương Thụ phải rất cố gắng để đè tay lên nó, cố gắng giữ vững cân bằng cơ thể.||||| Truyện đề cử: |||||Không biết đã qua bao lâu, ngã rồi lại lên, lên rồi lại ngã xuống, Dương Thụ vất vả lắm mới giữ thăng bằng được mấy giây, nhưng vừa mới hạ thấp người xuống, chóp mũi còn chưa chạm được vào nước thì tay trái bị lệch, cả người mất đà ngã sấp xuống. Cổ họng bị tì vào thành thùng nước bằng nhựa, đau đến mức anh ta phải đưa tay ôm lấy cổ.Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý lại giúp anh ta.“Đứng lên đi, tiếp tục!”Dương Thụ nghe tiếng cô quát lên thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi lại bò dậy.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (1)Cứ luyện tập như thế trong một vài tuần liên tiếp, thể lực của Dương Thụ tuy không tiến bộ thần tốc nhưng cũng dần được nâng cao.Cũng là ngần ấy bài luyện, nhưng lúc Dương Thụ đứng lên đã không còn cảm giác đau nhức muốn chết như lần đầu nữa, thân thể cũng đã dần dần thích ứng hơn.Những điều này Nhiếp Nhiên biết hết cả, cô chỉ thưởng cho anh ta thứ duy nhất đó là nâng dần cường độ huấn luyện lên, dùng phương thức hội chứng luộc ếch để huấn luyện thể lực của anh ta tới cực hạn.Sau khi chấm dứt một lần mang vật nặng leo lên thang móc, Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn cách thời gian quy định tận sáu giây.Từ lúc ban đầu luôn thất bại tới giờ có thể hoàn thành trước kì hạn, trong nửa tháng mà đã có được thành tích như thế, ngoại trừ chịu sự huấn luyện vào buổi tối của cô, chắc chắn Dương Thụ cũng không ngừng huấn luyện vào những thời gian khác.“Xuống dưới đi.” Cô thu đồng hồ bấm giây lại, nói với Dương Thụ.“Lần này thành tích thế nào? Có tiến bộ gì không?” Dương Thụ xuống thang, người đầm đìa mồ hôi.“Cũng được.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn, sau đó lấy từ trong nhà kho ra hai quả bóng, “Chống lên trên đây, hít đất một trăm lần, không tính thời gian.”“Chống lên bóng?” Dương Thụ nhìn hai quả bóng căng đầy khí, nhíu mày hỏi, “Làm thế không ngã sao?”“Không sao, ngã thì chỉ uống vào chút nước thôi mà.” Nhiếp Nhiên đẩy một thùng nước tới trước mặt anh ta, nước trong thùng vì chấn động mà văng bọt khắp nơi.Dương Thụ nhìn cái thùng kia với vẻ không hiểu, “Cái này để làm gì?”“Mỗi lần hạ người xuống thì cả đầu ngụp hết vào nước cho tôi rồi mới nâng lên.”Cái gì… cái gì cơ?Chống lên bóng hít đất thì cũng thôi đi, đã vậy lúc hạ người còn phải ngụp đầu vào thùng nước nữ?“Vậy nếu tôi ngụp xuống rồi không lên được thì sao?”Dương Thụ nhăn chặt.“Vậy thì anh phải ngụp đầu trong nước, ngâm đến khi nào anh có thể lên mới được.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có sự thương cảm, hoàn toàn là mệnh lệnh.Dương Thụ nghe thấy lời nói cứng rắn của cô thì đành ngồi xuống, hai tay chống lên quả bóng, bắt đầu chống đẩy.Hai quả bóng tròn vo được Nhiếp Nhiên cố ý bơm thật căng nên rất dễ dàng bị ngã sấp mặt xuống, Dương Thụ phải rất cố gắng để đè tay lên nó, cố gắng giữ vững cân bằng cơ thể.||||| Truyện đề cử: |||||Không biết đã qua bao lâu, ngã rồi lại lên, lên rồi lại ngã xuống, Dương Thụ vất vả lắm mới giữ thăng bằng được mấy giây, nhưng vừa mới hạ thấp người xuống, chóp mũi còn chưa chạm được vào nước thì tay trái bị lệch, cả người mất đà ngã sấp xuống. Cổ họng bị tì vào thành thùng nước bằng nhựa, đau đến mức anh ta phải đưa tay ôm lấy cổ.Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý lại giúp anh ta.“Đứng lên đi, tiếp tục!”Dương Thụ nghe tiếng cô quát lên thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi lại bò dậy.