Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1093

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (3)“Tôi chọn cái thứ hai!” Nghiêm Hoài Vũ không do dự trả lời.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, “Không phải anh đã sớm chọn cái đó rồi à?”Không có mục chọn thứ hai, vậy chẳng phải là chỉ còn lại… cái thứ nhất… vứt bỏ anh ta sao?“Không, không được, tôi không thể vứt bỏ cậu ấy được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi.Nhiếp Nhiên thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy cũng không biết làm sao, “Tùy anh.”Lúc này Thiên Dạ đã hoàn thành năm cây số. Khi chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện, cô ta đột nhiên nhìn Nhiếp Nhiên. Ánh mắt hai người giao nhau. Nhiếp Nhiên mơ hồ thấy đáy mắt yên tĩnh như một hồ nước đọng của cô ta có chút biến hóa, sâu thẳm mà đáng sợ.Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại.Khiêu khích? Hạ chiến thư?Cô ta nghĩ mình giống cô ta, dễ bị kích thích như vậy à?Nhiếp Nhiên quay đi không nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa mà tiếp tục chạy.Thiên Dạ bị ngó lơ thì siết mặt nắm đấm, căng cơ mặt ra, cuối cùng mới xoay người rời đi.Thấy cô ta rời đi, Nhiếp Nhiên chạy nước rút, chẳng mấy cũng hoàn thành năm cây số chạy phạt.Còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường thì hình như vẫn đang tranh chấp giữa vứt bỏ hay là điều trị, vừa chạy vừa nói chuyện nên tốc độ vô cùng chậm.Chỉ có Kiều Duy theo sát sau lưng Nhiếp Nhiên, chênh lệch không quá ba phút, anh ta cũng thuận lợi hoàn thành.“Anh không chờ bọn họ à?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy xong rồi theo mình ra khỏi sân huấn luyện thì hỏi.Kiều Duy không trả lời mà không đầu không đuôi nói, “Chắc là vẫn có cách khác chứ?” w๖ebtruy๖enonlin๖e“Anh có thể hỏi bác sĩ, nói không chừng bọn họ có thể cho anh câu trả lời.”Kiều Duy cười đi tới bên cạnh cô, “Bác sĩ và cô khác nhau, từ trước đến giờ cô không đi theo đường lối bình thường nhưng vẫn có hiệu quả đặc biệt.”“Anh hỏi tôi nổ súng thế nào có lẽ tôi có thể nói cho anh, nhưng anh hỏi tôi làm sao chữa bệnh choáng khi nhìn thấy súng, thật không may là tôi không biết.”“Tôi không cần cô chữa, tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến thôi.”“Trưng cầu ý kiến gì?”“Tôi đã điều tra rất nhiều tài liệu liên quan tới việc choáng khi nhìn thấy súng của Mã Tường. Tôi đã từng tra được một phương pháp, gọi là xây dựng lại hiện trường để chữa trị, để bệnh nhân tái hiện tình huống lúc đó, sau đó sẽ chữa cho cậu ta.”Nhiếp Nhiên nghe xong thì cười khẩy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất dửng dưng, “Đó không phải là cách quá tốt, các anh có thể thử xem.”Cô biết rõ bác sĩ tâm lý bình thường về cơ bản đều sẽ dùng cách chữa trị an toàn, rất ít người sẽ để bệnh nhân trở lại tình cảnh ngày đó, cách làm như vậy tương đối nguy hiểm.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (3)“Tôi chọn cái thứ hai!” Nghiêm Hoài Vũ không do dự trả lời.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, “Không phải anh đã sớm chọn cái đó rồi à?”Không có mục chọn thứ hai, vậy chẳng phải là chỉ còn lại… cái thứ nhất… vứt bỏ anh ta sao?“Không, không được, tôi không thể vứt bỏ cậu ấy được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi.Nhiếp Nhiên thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy cũng không biết làm sao, “Tùy anh.”Lúc này Thiên Dạ đã hoàn thành năm cây số. Khi chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện, cô ta đột nhiên nhìn Nhiếp Nhiên. Ánh mắt hai người giao nhau. Nhiếp Nhiên mơ hồ thấy đáy mắt yên tĩnh như một hồ nước đọng của cô ta có chút biến hóa, sâu thẳm mà đáng sợ.Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại.Khiêu khích? Hạ chiến thư?Cô ta nghĩ mình giống cô ta, dễ bị kích thích như vậy à?Nhiếp Nhiên quay đi không nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa mà tiếp tục chạy.Thiên Dạ bị ngó lơ thì siết mặt nắm đấm, căng cơ mặt ra, cuối cùng mới xoay người rời đi.Thấy cô ta rời đi, Nhiếp Nhiên chạy nước rút, chẳng mấy cũng hoàn thành năm cây số chạy phạt.Còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường thì hình như vẫn đang tranh chấp giữa vứt bỏ hay là điều trị, vừa chạy vừa nói chuyện nên tốc độ vô cùng chậm.Chỉ có Kiều Duy theo sát sau lưng Nhiếp Nhiên, chênh lệch không quá ba phút, anh ta cũng thuận lợi hoàn thành.“Anh không chờ bọn họ à?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy xong rồi theo mình ra khỏi sân huấn luyện thì hỏi.Kiều Duy không trả lời mà không đầu không đuôi nói, “Chắc là vẫn có cách khác chứ?” w๖ebtruy๖enonlin๖e“Anh có thể hỏi bác sĩ, nói không chừng bọn họ có thể cho anh câu trả lời.”Kiều Duy cười đi tới bên cạnh cô, “Bác sĩ và cô khác nhau, từ trước đến giờ cô không đi theo đường lối bình thường nhưng vẫn có hiệu quả đặc biệt.”“Anh hỏi tôi nổ súng thế nào có lẽ tôi có thể nói cho anh, nhưng anh hỏi tôi làm sao chữa bệnh choáng khi nhìn thấy súng, thật không may là tôi không biết.”“Tôi không cần cô chữa, tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến thôi.”“Trưng cầu ý kiến gì?”“Tôi đã điều tra rất nhiều tài liệu liên quan tới việc choáng khi nhìn thấy súng của Mã Tường. Tôi đã từng tra được một phương pháp, gọi là xây dựng lại hiện trường để chữa trị, để bệnh nhân tái hiện tình huống lúc đó, sau đó sẽ chữa cho cậu ta.”Nhiếp Nhiên nghe xong thì cười khẩy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất dửng dưng, “Đó không phải là cách quá tốt, các anh có thể thử xem.”Cô biết rõ bác sĩ tâm lý bình thường về cơ bản đều sẽ dùng cách chữa trị an toàn, rất ít người sẽ để bệnh nhân trở lại tình cảnh ngày đó, cách làm như vậy tương đối nguy hiểm.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… VỨT BỎ ANH TA - TÔI SẼ TRẢ PHÁT ĐẠP NÀY THAY CẬU (3)“Tôi chọn cái thứ hai!” Nghiêm Hoài Vũ không do dự trả lời.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, “Không phải anh đã sớm chọn cái đó rồi à?”Không có mục chọn thứ hai, vậy chẳng phải là chỉ còn lại… cái thứ nhất… vứt bỏ anh ta sao?“Không, không được, tôi không thể vứt bỏ cậu ấy được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu như trống bỏi.Nhiếp Nhiên thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy cũng không biết làm sao, “Tùy anh.”Lúc này Thiên Dạ đã hoàn thành năm cây số. Khi chuẩn bị rời khỏi sân huấn luyện, cô ta đột nhiên nhìn Nhiếp Nhiên. Ánh mắt hai người giao nhau. Nhiếp Nhiên mơ hồ thấy đáy mắt yên tĩnh như một hồ nước đọng của cô ta có chút biến hóa, sâu thẳm mà đáng sợ.Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại.Khiêu khích? Hạ chiến thư?Cô ta nghĩ mình giống cô ta, dễ bị kích thích như vậy à?Nhiếp Nhiên quay đi không nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa mà tiếp tục chạy.Thiên Dạ bị ngó lơ thì siết mặt nắm đấm, căng cơ mặt ra, cuối cùng mới xoay người rời đi.Thấy cô ta rời đi, Nhiếp Nhiên chạy nước rút, chẳng mấy cũng hoàn thành năm cây số chạy phạt.Còn Nghiêm Hoài Vũ và Mã Tường thì hình như vẫn đang tranh chấp giữa vứt bỏ hay là điều trị, vừa chạy vừa nói chuyện nên tốc độ vô cùng chậm.Chỉ có Kiều Duy theo sát sau lưng Nhiếp Nhiên, chênh lệch không quá ba phút, anh ta cũng thuận lợi hoàn thành.“Anh không chờ bọn họ à?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta chạy xong rồi theo mình ra khỏi sân huấn luyện thì hỏi.Kiều Duy không trả lời mà không đầu không đuôi nói, “Chắc là vẫn có cách khác chứ?” w๖ebtruy๖enonlin๖e“Anh có thể hỏi bác sĩ, nói không chừng bọn họ có thể cho anh câu trả lời.”Kiều Duy cười đi tới bên cạnh cô, “Bác sĩ và cô khác nhau, từ trước đến giờ cô không đi theo đường lối bình thường nhưng vẫn có hiệu quả đặc biệt.”“Anh hỏi tôi nổ súng thế nào có lẽ tôi có thể nói cho anh, nhưng anh hỏi tôi làm sao chữa bệnh choáng khi nhìn thấy súng, thật không may là tôi không biết.”“Tôi không cần cô chữa, tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến thôi.”“Trưng cầu ý kiến gì?”“Tôi đã điều tra rất nhiều tài liệu liên quan tới việc choáng khi nhìn thấy súng của Mã Tường. Tôi đã từng tra được một phương pháp, gọi là xây dựng lại hiện trường để chữa trị, để bệnh nhân tái hiện tình huống lúc đó, sau đó sẽ chữa cho cậu ta.”Nhiếp Nhiên nghe xong thì cười khẩy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất dửng dưng, “Đó không phải là cách quá tốt, các anh có thể thử xem.”Cô biết rõ bác sĩ tâm lý bình thường về cơ bản đều sẽ dùng cách chữa trị an toàn, rất ít người sẽ để bệnh nhân trở lại tình cảnh ngày đó, cách làm như vậy tương đối nguy hiểm.

Chương 1093