Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1132

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (1)Vẻ mặt tất cả đều thay đổi.Cái gì?Nghiêm Hoài Vũ biết rồi?Từ khi Nhiếp Nhiên dặn dò Nghiêm Hoài Vũ phải dưỡng bệnh, anh ta không hề ầm ĩ đòi trả phép trước thời hạn nữa, luôn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, vậy tại sao anh ta biết được tin tức Mã Tường rời đi?Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Anh ta lén chạy ra ngoài à?”“Đúng, cậu ấy nhân lúc bác sĩ không chú ý chạy ra ngoài và vô tình nghe được tin tức này.” Kiểu Duy áy náy nói.“Bây giờ anh ta ở đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.“Vẫn còn ở phòng bệnh, bị bác sĩ áp chế. Tôi nhân cơ hội chạy đến đây muốn cô giúp, tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy vẫn sẽ nghe cô.”Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đi xem sao.”Tất cả cùng đi tới phòng Y tế, mới vừa đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng gào thét dữ dội của Nghiêm Hoài Vũ trong phòng bệnh, âm thanh đó giống như con thú bị nhốt.“Để tôi ra ngoài, mau để tôi ra ngoài! Mã Tường không thể đi được, cậu ấy tuyệt đối không thể đi được! Các người đang lừa tôi, đang lừa tôi!”“Tôi phải đi tìm sĩ quan huấn luyện hỏi rõ, các người mau buông tôi ra!”“Các người còn giữ tôi nữa, có tin tôi đánh các người không!”Một bác sĩ đang giữ chặt vai Nghiêm Hoài Vũ, ấn anh ta lên giường, mắng: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu mà còn không nghe lời thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế tiêm thuốc an thần cho cậu thôi!”“Vậy thì tiêm cho anh ta đi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đã đứng ở cửa, thấy Nghiêm Hoài Vũ điên cuồng vùng vẫy như vậy thì lạnh giọng nói.Nghiêm Hoài Vũ mừng rỡ, “Tiểu Nhiên Tử! Bọn họ nói Mã Tường đi rồi, có phải là thật không? Có phải không!”Nhiếp Nhiên đi tới trước giường bệnh, ra hiệu cho mấy bác sĩ buông anh ta ra.“Tiểu Nhiên Tử, Mã Tường rốt cuộc làm sao, cô nói thật với tôi đi!” Nghiêm Hoài Vũ vừa lấy được tự do lập tức nhảy lên khỏi giường, nắm chặt tay Nhiếp Nhiên hỏi.Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, càng đừng nói là bị người giữ lấy như vậy. Hơi thở của cô lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi mấy phần, “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một, tiêm thuốc an thần ngủ một giấc rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Hai, lập tức bình tĩnh lại, buông tay ra, nếu không tôi không ngại trực tiếp đánh ngất anh đâu.”

CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (1)

Vẻ mặt tất cả đều thay đổi.

Cái gì?

Nghiêm Hoài Vũ biết rồi?

Từ khi Nhiếp Nhiên dặn dò Nghiêm Hoài Vũ phải dưỡng bệnh, anh ta không hề ầm ĩ đòi trả phép trước thời hạn nữa, luôn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, vậy tại sao anh ta biết được tin tức Mã Tường rời đi?

Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Anh ta lén chạy ra ngoài à?”

“Đúng, cậu ấy nhân lúc bác sĩ không chú ý chạy ra ngoài và vô tình nghe được tin tức này.” Kiểu Duy áy náy nói.

“Bây giờ anh ta ở đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.

“Vẫn còn ở phòng bệnh, bị bác sĩ áp chế. Tôi nhân cơ hội chạy đến đây muốn cô giúp, tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy vẫn sẽ nghe cô.”

Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đi xem sao.”

Tất cả cùng đi tới phòng Y tế, mới vừa đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng gào thét dữ dội của Nghiêm Hoài Vũ trong phòng bệnh, âm thanh đó giống như con thú bị nhốt.

“Để tôi ra ngoài, mau để tôi ra ngoài! Mã Tường không thể đi được, cậu ấy tuyệt đối không thể đi được! Các người đang lừa tôi, đang lừa tôi!”

“Tôi phải đi tìm sĩ quan huấn luyện hỏi rõ, các người mau buông tôi ra!”

“Các người còn giữ tôi nữa, có tin tôi đánh các người không!”

Một bác sĩ đang giữ chặt vai Nghiêm Hoài Vũ, ấn anh ta lên giường, mắng: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu mà còn không nghe lời thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế tiêm thuốc an thần cho cậu thôi!”

“Vậy thì tiêm cho anh ta đi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đã đứng ở cửa, thấy Nghiêm Hoài Vũ điên cuồng vùng vẫy như vậy thì lạnh giọng nói.

Nghiêm Hoài Vũ mừng rỡ, “Tiểu Nhiên Tử! Bọn họ nói Mã Tường đi rồi, có phải là thật không? Có phải không!”

Nhiếp Nhiên đi tới trước giường bệnh, ra hiệu cho mấy bác sĩ buông anh ta ra.

“Tiểu Nhiên Tử, Mã Tường rốt cuộc làm sao, cô nói thật với tôi đi!” Nghiêm Hoài Vũ vừa lấy được tự do lập tức nhảy lên khỏi giường, nắm chặt tay Nhiếp Nhiên hỏi.

Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, càng đừng nói là bị người giữ lấy như vậy. Hơi thở của cô lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi mấy phần, “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một, tiêm thuốc an thần ngủ một giấc rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Hai, lập tức bình tĩnh lại, buông tay ra, nếu không tôi không ngại trực tiếp đánh ngất anh đâu.”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CẬU ẤY LÀ ANH EM CỦA TÔI, TÔI SẼ ĐÍCH THÂN ĐI (1)Vẻ mặt tất cả đều thay đổi.Cái gì?Nghiêm Hoài Vũ biết rồi?Từ khi Nhiếp Nhiên dặn dò Nghiêm Hoài Vũ phải dưỡng bệnh, anh ta không hề ầm ĩ đòi trả phép trước thời hạn nữa, luôn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, vậy tại sao anh ta biết được tin tức Mã Tường rời đi?Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Anh ta lén chạy ra ngoài à?”“Đúng, cậu ấy nhân lúc bác sĩ không chú ý chạy ra ngoài và vô tình nghe được tin tức này.” Kiểu Duy áy náy nói.“Bây giờ anh ta ở đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.“Vẫn còn ở phòng bệnh, bị bác sĩ áp chế. Tôi nhân cơ hội chạy đến đây muốn cô giúp, tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy vẫn sẽ nghe cô.”Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đi xem sao.”Tất cả cùng đi tới phòng Y tế, mới vừa đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng gào thét dữ dội của Nghiêm Hoài Vũ trong phòng bệnh, âm thanh đó giống như con thú bị nhốt.“Để tôi ra ngoài, mau để tôi ra ngoài! Mã Tường không thể đi được, cậu ấy tuyệt đối không thể đi được! Các người đang lừa tôi, đang lừa tôi!”“Tôi phải đi tìm sĩ quan huấn luyện hỏi rõ, các người mau buông tôi ra!”“Các người còn giữ tôi nữa, có tin tôi đánh các người không!”Một bác sĩ đang giữ chặt vai Nghiêm Hoài Vũ, ấn anh ta lên giường, mắng: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu mà còn không nghe lời thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế tiêm thuốc an thần cho cậu thôi!”“Vậy thì tiêm cho anh ta đi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đã đứng ở cửa, thấy Nghiêm Hoài Vũ điên cuồng vùng vẫy như vậy thì lạnh giọng nói.Nghiêm Hoài Vũ mừng rỡ, “Tiểu Nhiên Tử! Bọn họ nói Mã Tường đi rồi, có phải là thật không? Có phải không!”Nhiếp Nhiên đi tới trước giường bệnh, ra hiệu cho mấy bác sĩ buông anh ta ra.“Tiểu Nhiên Tử, Mã Tường rốt cuộc làm sao, cô nói thật với tôi đi!” Nghiêm Hoài Vũ vừa lấy được tự do lập tức nhảy lên khỏi giường, nắm chặt tay Nhiếp Nhiên hỏi.Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, càng đừng nói là bị người giữ lấy như vậy. Hơi thở của cô lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi mấy phần, “Tôi cho anh hai lựa chọn. Một, tiêm thuốc an thần ngủ một giấc rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Hai, lập tức bình tĩnh lại, buông tay ra, nếu không tôi không ngại trực tiếp đánh ngất anh đâu.”

Chương 1132