Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1142
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… GẶP LẠI NGƯỜI CŨ - BÀN BẠC ĐIỀU KIỆN (2)Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói đó thì ngẩng phắt đầu lên: “Lệ Xuyên Lâm?”Người kia nghe tiếng gọi liền dừng chân rồi quay lại.Sau khi thấy gương mặt quen thuộc kia, Nhiếp Nhiên cười khẽ, đúng là Lệ Xuyên Lâm thật!Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy nụ cười như có như không của Nhiếp Nhiên thì ngây người ra.“Nhiếp Nhiên?”“Sao anh lại ở đây?”Lệ Xuyên Lâm sửng sốt chừng mấy giây, sau khi chắc chắn người trước mặt chính là Nhiếp Nhiên đã lâu không gặp, lúc này mới đáp: “Tôi được điều chuyển tới đây ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc.”“Quả nhiên là vậy.” Nhiếp Nhiên thì thào nói nhỏ: “Thành phố A không hề gần thành phố Z chút nào.”Cô đã nói mà, chắc chắn Hoắc Hoành sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào biết chuyện.“Bây giờ cô... sống ổn chứ?” Lệ Xuyên Lâm thấy cô cúi đầu cười thì không nhịn được hỏi.Lần đó, sau khi Nhiếp Nhiên vì Hoắc Hoành mà cãi nhau với anh ta, vừa đúng lúc đơn xin chuyển đi của anh ta được thông qua, vì thế anh ta tới thẳng thành phố Z này.Nhiếp Nhiên hiểu ý ngầm trong những lời này của anh ta, không ngờ nửa năm qua rồi mà anh ta vẫn nhớ chuyện đó.Cô khẽ bật cười, gật đầu: “Ừ, thì ăn cơm quân đội cũng khá ngon.”“Quân đội ư?”Anh ta nhìn nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, tỏ vẻ không dám tin, “Cô hoàn thành... nhiệm vụ kia rồi à?”Tuy rằng là một câu hỏi nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý khẳng định.“Ừ, coi như là thế.”“Vậy lúc trước cô...” Lệ Xuyên Lâm vốn định hỏi cô, có phải lúc trước cô cố ý diễn kịch trước mặt anh ta và Phương Lượng không, nhưng nói được một nửa lại dừng.Sự thật sờ sờ ra như thế, còn cần phải hỏi nữa sao?“Đội trưởng.” Đột nhiên, có một tiếng gọi truyền tới.Lệ Xuyên Lâm nhìn về phía đó, nhận ra là cấp dưới của mình, chợt nhớ ra mục đích hiện tại mình tới bệnh viện là gì, lập tức không nói chuyện với Nhiếp Nhiên nữa, nói ngắn gọn: “Tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé.”Nhiếp Nhiên nhìn mấy viên cảnh sát vội vã rời đi, phát hiện mình cũng đã đứng ở cửa khá lâu rồi nên lập tức đi vòng trở lại.“Thế nào rồi, vẫn còn phải đợi nữa à?” Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm và Nghiêm Hoài Vũ vẫn đứng nguyên ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi Lý Kiêu. �. 𝘛ìm 𝐭𝗋uyệ𝘯 hay 𝐭ại || 𝘛Ru 𝖬𝘛RU𝘠𝗘𝘕.𝘃𝘯 ||Lý Kiêu gật đầu: “Ừ, cậu đi đâu thế?”“Toilet.”“Cậu đi toilet cả tiếng ấy hả?”“Đúng thế, sao hả? Còn có cả quy định đi toilet nữa à?” Nhiếp Nhiên đặt câu hỏi rất đúng lý hợp tình khiến Lý Kiêu cứng họng.Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì cuối cùng cửa phòng bệnh cũng mở ra.Mã Tường dìu mẹ mình ra ngoài, thấy bọn họ vẫn còn đang đứng đợi thì không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao các cậu vẫn còn ở đây thế?”
GẶP LẠI NGƯỜI CŨ - BÀN BẠC ĐIỀU KIỆN (2)
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói đó thì ngẩng phắt đầu lên: “Lệ Xuyên Lâm?”
Người kia nghe tiếng gọi liền dừng chân rồi quay lại.
Sau khi thấy gương mặt quen thuộc kia, Nhiếp Nhiên cười khẽ, đúng là Lệ Xuyên Lâm thật!
Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy nụ cười như có như không của Nhiếp Nhiên thì ngây người ra.
“Nhiếp Nhiên?”
“Sao anh lại ở đây?”
Lệ Xuyên Lâm sửng sốt chừng mấy giây, sau khi chắc chắn người trước mặt chính là Nhiếp Nhiên đã lâu không gặp, lúc này mới đáp: “Tôi được điều chuyển tới đây ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc.”
“Quả nhiên là vậy.” Nhiếp Nhiên thì thào nói nhỏ: “Thành phố A không hề gần thành phố Z chút nào.”
Cô đã nói mà, chắc chắn Hoắc Hoành sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào biết chuyện.
“Bây giờ cô... sống ổn chứ?” Lệ Xuyên Lâm thấy cô cúi đầu cười thì không nhịn được hỏi.
Lần đó, sau khi Nhiếp Nhiên vì Hoắc Hoành mà cãi nhau với anh ta, vừa đúng lúc đơn xin chuyển đi của anh ta được thông qua, vì thế anh ta tới thẳng thành phố Z này.
Nhiếp Nhiên hiểu ý ngầm trong những lời này của anh ta, không ngờ nửa năm qua rồi mà anh ta vẫn nhớ chuyện đó.
Cô khẽ bật cười, gật đầu: “Ừ, thì ăn cơm quân đội cũng khá ngon.”
“Quân đội ư?”
Anh ta nhìn nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, tỏ vẻ không dám tin, “Cô hoàn thành... nhiệm vụ kia rồi à?”
Tuy rằng là một câu hỏi nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý khẳng định.
“Ừ, coi như là thế.”
“Vậy lúc trước cô...” Lệ Xuyên Lâm vốn định hỏi cô, có phải lúc trước cô cố ý diễn kịch trước mặt anh ta và Phương Lượng không, nhưng nói được một nửa lại dừng.
Sự thật sờ sờ ra như thế, còn cần phải hỏi nữa sao?
“Đội trưởng.” Đột nhiên, có một tiếng gọi truyền tới.
Lệ Xuyên Lâm nhìn về phía đó, nhận ra là cấp dưới của mình, chợt nhớ ra mục đích hiện tại mình tới bệnh viện là gì, lập tức không nói chuyện với Nhiếp Nhiên nữa, nói ngắn gọn: “Tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé.”
Nhiếp Nhiên nhìn mấy viên cảnh sát vội vã rời đi, phát hiện mình cũng đã đứng ở cửa khá lâu rồi nên lập tức đi vòng trở lại.
“Thế nào rồi, vẫn còn phải đợi nữa à?” Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm và Nghiêm Hoài Vũ vẫn đứng nguyên ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi Lý Kiêu. �. 𝘛ìm 𝐭𝗋uyệ𝘯 hay 𝐭ại || 𝘛Ru 𝖬𝘛RU𝘠𝗘𝘕.𝘃𝘯 ||
Lý Kiêu gật đầu: “Ừ, cậu đi đâu thế?”
“Toilet.”
“Cậu đi toilet cả tiếng ấy hả?”
“Đúng thế, sao hả? Còn có cả quy định đi toilet nữa à?” Nhiếp Nhiên đặt câu hỏi rất đúng lý hợp tình khiến Lý Kiêu cứng họng.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì cuối cùng cửa phòng bệnh cũng mở ra.
Mã Tường dìu mẹ mình ra ngoài, thấy bọn họ vẫn còn đang đứng đợi thì không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao các cậu vẫn còn ở đây thế?”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… GẶP LẠI NGƯỜI CŨ - BÀN BẠC ĐIỀU KIỆN (2)Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói đó thì ngẩng phắt đầu lên: “Lệ Xuyên Lâm?”Người kia nghe tiếng gọi liền dừng chân rồi quay lại.Sau khi thấy gương mặt quen thuộc kia, Nhiếp Nhiên cười khẽ, đúng là Lệ Xuyên Lâm thật!Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy nụ cười như có như không của Nhiếp Nhiên thì ngây người ra.“Nhiếp Nhiên?”“Sao anh lại ở đây?”Lệ Xuyên Lâm sửng sốt chừng mấy giây, sau khi chắc chắn người trước mặt chính là Nhiếp Nhiên đã lâu không gặp, lúc này mới đáp: “Tôi được điều chuyển tới đây ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc.”“Quả nhiên là vậy.” Nhiếp Nhiên thì thào nói nhỏ: “Thành phố A không hề gần thành phố Z chút nào.”Cô đã nói mà, chắc chắn Hoắc Hoành sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào biết chuyện.“Bây giờ cô... sống ổn chứ?” Lệ Xuyên Lâm thấy cô cúi đầu cười thì không nhịn được hỏi.Lần đó, sau khi Nhiếp Nhiên vì Hoắc Hoành mà cãi nhau với anh ta, vừa đúng lúc đơn xin chuyển đi của anh ta được thông qua, vì thế anh ta tới thẳng thành phố Z này.Nhiếp Nhiên hiểu ý ngầm trong những lời này của anh ta, không ngờ nửa năm qua rồi mà anh ta vẫn nhớ chuyện đó.Cô khẽ bật cười, gật đầu: “Ừ, thì ăn cơm quân đội cũng khá ngon.”“Quân đội ư?”Anh ta nhìn nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, tỏ vẻ không dám tin, “Cô hoàn thành... nhiệm vụ kia rồi à?”Tuy rằng là một câu hỏi nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý khẳng định.“Ừ, coi như là thế.”“Vậy lúc trước cô...” Lệ Xuyên Lâm vốn định hỏi cô, có phải lúc trước cô cố ý diễn kịch trước mặt anh ta và Phương Lượng không, nhưng nói được một nửa lại dừng.Sự thật sờ sờ ra như thế, còn cần phải hỏi nữa sao?“Đội trưởng.” Đột nhiên, có một tiếng gọi truyền tới.Lệ Xuyên Lâm nhìn về phía đó, nhận ra là cấp dưới của mình, chợt nhớ ra mục đích hiện tại mình tới bệnh viện là gì, lập tức không nói chuyện với Nhiếp Nhiên nữa, nói ngắn gọn: “Tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé.”Nhiếp Nhiên nhìn mấy viên cảnh sát vội vã rời đi, phát hiện mình cũng đã đứng ở cửa khá lâu rồi nên lập tức đi vòng trở lại.“Thế nào rồi, vẫn còn phải đợi nữa à?” Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm và Nghiêm Hoài Vũ vẫn đứng nguyên ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi Lý Kiêu. �. 𝘛ìm 𝐭𝗋uyệ𝘯 hay 𝐭ại || 𝘛Ru 𝖬𝘛RU𝘠𝗘𝘕.𝘃𝘯 ||Lý Kiêu gật đầu: “Ừ, cậu đi đâu thế?”“Toilet.”“Cậu đi toilet cả tiếng ấy hả?”“Đúng thế, sao hả? Còn có cả quy định đi toilet nữa à?” Nhiếp Nhiên đặt câu hỏi rất đúng lý hợp tình khiến Lý Kiêu cứng họng.Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì cuối cùng cửa phòng bệnh cũng mở ra.Mã Tường dìu mẹ mình ra ngoài, thấy bọn họ vẫn còn đang đứng đợi thì không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao các cậu vẫn còn ở đây thế?”