Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1152

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (2)“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài thế?” Đúng lúc này, Mã Tường thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra.Mẹ Mã Tường u sầu nói: “Mẹ ở trong phòng nghe thấy hết cả rồi, vừa rồi chúng nó nói độc miệng như thế, mẹ nghĩ hay là đêm nay chúng ta đi khỏi đây luôn đi, tránh làm liên lụy với các bạn của con.”Hà Giai Ngọc vỗ ngực, nói đầy tự tin, “Dì à, dì không phải sợ, đám du côn này tới một người cháu xử một người, sẽ không để chúng động chạm được tới móng tay của đâu.”Mẹ Mã Tường lắc đầu: “Dì thì chẳng sao, già rồi, sống cũng đủ rồi. Nhưng các cháu thì khác, các cháu còn trẻ, không nên đối đầu với đám lưu manh kia làm gì, lỡ như có chuyện xảy ra thì ba mẹ các cháu sẽ rất đau lòng.”Bà nói chân thành, lại một lòng suy nghĩ cho bọn họ, tình cảm tha thiết của trưởng bối như thế này, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.“Dì à, cháu đã có manh mối của Mã Cường rồi, sẽ không phải chờ lâu đâu.” Nhiếp Nhiên nói.Mẹ Mã Tường lập tức ngẩng đầu, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: “Có thật không?”Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu.Mẹ Mã Tường hơi khẽ thở phào, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi! Thôi, mau vào ăn cơm đi, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong cho cháu rồi.”...Cùng lúc đó, đám du côn khiêng đại ca nhà mình đi về phía bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ xác định là tổ chức xương sụn ở cánh tay bị tổn thương, nói đơn giản chính là trật khớp.Nhưng lúc đó bác sĩ khoa Chỉnh hình đều đã về khoa Điều trị nội trú, cách phòng khám bệnh của bọn họ khá xa, bác sĩ trực đành bảo hắn kiên nhẫn đợi thêm một lát để bệnh viện gọi bác sĩ khoa Chỉnh hình tới.“Cái gì? Còn phải đợi nữa sao? Anh không phải bác sĩ à? Anh chữa cho tôi là được rồi!” Tên du côn cầm đầu đã đau không chịu nổi, dùng tay còn lại vỗ mạnh lên mặt bàn, làm cho đồ đạc trên mặt bàn không ngừng rung lắc.“Nhưng tôi không phải bác sĩ khoa Chỉnh hình.” Vị bác sĩ kia giải thích.Tên du côn cầm đầu nhăn nhó vì đau, càng nóng nảy hơn: “Cái gì mà khoa Chỉnh hình với không phải khoa Chỉnh hình, anh là bác sĩ, anh chữa cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ phá tan cái bệnh viện này của các anh ra đấy!”Một đám đàn em phụ họa theo: “Đúng thế, anh mau điều trị cho đại ca của chúng tôi đi, nếu không chúng tôi sẽ đập phá nơi này ngay!”Bác sĩ kia thấy bọn họ không ngừng la hét, hơn nữa ai nấy đều như hung thần ác sát, bị ép vào đường cùng đành phải tự mình ra trận, nhưng bởi vì không thành thạo nên liên tiếp nắn sai vị trí, vì thế cứ phải nắn tới nắn lui, làm cho tên du côn kia không chỉ đau nổ đom đóm mắt mà còn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.Cũng may tới lần thứ ba thì đã nắn đúng vào khớp.Nhưng vì đã từng bị trật khớp nên cánh tay vẫn bị thương một cách nhất định, bất đắc dĩ phải dùng băng vải treo lên trước ngực.Sau một hồi khổ cực, mọi người giúp đỡ nâng đại ca nhà mình lên xe.Mấy bác sĩ trực của bệnh viện thấy gã ôn thần kia cuối cùng cũng rời đi thì lau mồ hôi, trái tim vọt lên trên họng cũng chậm rãi trôi xuống.�“Đại ca, giờ chúng ta đi đâu? Hay để bọn em đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”Ở trong xe, tên đàn em của hắn thấp giọng xin chỉ thị, đáng tiếc là lại bị đại ca của mình quát tháo ầm ĩ: “Nghỉ ngơi cái con khỉ, mau lái xe về chỗ Cát gia! Con khốn kia dám bẻ tay tao như thế, tao phải giết chết nó mới được!”

CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (2)

“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài thế?” Đúng lúc này, Mã Tường thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra.

Mẹ Mã Tường u sầu nói: “Mẹ ở trong phòng nghe thấy hết cả rồi, vừa rồi chúng nó nói độc miệng như thế, mẹ nghĩ hay là đêm nay chúng ta đi khỏi đây luôn đi, tránh làm liên lụy với các bạn của con.”

Hà Giai Ngọc vỗ ngực, nói đầy tự tin, “Dì à, dì không phải sợ, đám du côn này tới một người cháu xử một người, sẽ không để chúng động chạm được tới móng tay của đâu.”

Mẹ Mã Tường lắc đầu: “Dì thì chẳng sao, già rồi, sống cũng đủ rồi. Nhưng các cháu thì khác, các cháu còn trẻ, không nên đối đầu với đám lưu manh kia làm gì, lỡ như có chuyện xảy ra thì ba mẹ các cháu sẽ rất đau lòng.”

Bà nói chân thành, lại một lòng suy nghĩ cho bọn họ, tình cảm tha thiết của trưởng bối như thế này, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.

“Dì à, cháu đã có manh mối của Mã Cường rồi, sẽ không phải chờ lâu đâu.” Nhiếp Nhiên nói.

Mẹ Mã Tường lập tức ngẩng đầu, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: “Có thật không?”

Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu.

Mẹ Mã Tường hơi khẽ thở phào, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi! Thôi, mau vào ăn cơm đi, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong cho cháu rồi.”

...

Cùng lúc đó, đám du côn khiêng đại ca nhà mình đi về phía bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ xác định là tổ chức xương sụn ở cánh tay bị tổn thương, nói đơn giản chính là trật khớp.

Nhưng lúc đó bác sĩ khoa Chỉnh hình đều đã về khoa Điều trị nội trú, cách phòng khám bệnh của bọn họ khá xa, bác sĩ trực đành bảo hắn kiên nhẫn đợi thêm một lát để bệnh viện gọi bác sĩ khoa Chỉnh hình tới.

“Cái gì? Còn phải đợi nữa sao? Anh không phải bác sĩ à? Anh chữa cho tôi là được rồi!” Tên du côn cầm đầu đã đau không chịu nổi, dùng tay còn lại vỗ mạnh lên mặt bàn, làm cho đồ đạc trên mặt bàn không ngừng rung lắc.

“Nhưng tôi không phải bác sĩ khoa Chỉnh hình.” Vị bác sĩ kia giải thích.

Tên du côn cầm đầu nhăn nhó vì đau, càng nóng nảy hơn: “Cái gì mà khoa Chỉnh hình với không phải khoa Chỉnh hình, anh là bác sĩ, anh chữa cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ phá tan cái bệnh viện này của các anh ra đấy!”

Một đám đàn em phụ họa theo: “Đúng thế, anh mau điều trị cho đại ca của chúng tôi đi, nếu không chúng tôi sẽ đập phá nơi này ngay!”

Bác sĩ kia thấy bọn họ không ngừng la hét, hơn nữa ai nấy đều như hung thần ác sát, bị ép vào đường cùng đành phải tự mình ra trận, nhưng bởi vì không thành thạo nên liên tiếp nắn sai vị trí, vì thế cứ phải nắn tới nắn lui, làm cho tên du côn kia không chỉ đau nổ đom đóm mắt mà còn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Cũng may tới lần thứ ba thì đã nắn đúng vào khớp.

Nhưng vì đã từng bị trật khớp nên cánh tay vẫn bị thương một cách nhất định, bất đắc dĩ phải dùng băng vải treo lên trước ngực.

Sau một hồi khổ cực, mọi người giúp đỡ nâng đại ca nhà mình lên xe.

Mấy bác sĩ trực của bệnh viện thấy gã ôn thần kia cuối cùng cũng rời đi thì lau mồ hôi, trái tim vọt lên trên họng cũng chậm rãi trôi xuống.

“Đại ca, giờ chúng ta đi đâu? Hay để bọn em đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”

Ở trong xe, tên đàn em của hắn thấp giọng xin chỉ thị, đáng tiếc là lại bị đại ca của mình quát tháo ầm ĩ: “Nghỉ ngơi cái con khỉ, mau lái xe về chỗ Cát gia! Con khốn kia dám bẻ tay tao như thế, tao phải giết chết nó mới được!”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (2)“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài thế?” Đúng lúc này, Mã Tường thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra.Mẹ Mã Tường u sầu nói: “Mẹ ở trong phòng nghe thấy hết cả rồi, vừa rồi chúng nó nói độc miệng như thế, mẹ nghĩ hay là đêm nay chúng ta đi khỏi đây luôn đi, tránh làm liên lụy với các bạn của con.”Hà Giai Ngọc vỗ ngực, nói đầy tự tin, “Dì à, dì không phải sợ, đám du côn này tới một người cháu xử một người, sẽ không để chúng động chạm được tới móng tay của đâu.”Mẹ Mã Tường lắc đầu: “Dì thì chẳng sao, già rồi, sống cũng đủ rồi. Nhưng các cháu thì khác, các cháu còn trẻ, không nên đối đầu với đám lưu manh kia làm gì, lỡ như có chuyện xảy ra thì ba mẹ các cháu sẽ rất đau lòng.”Bà nói chân thành, lại một lòng suy nghĩ cho bọn họ, tình cảm tha thiết của trưởng bối như thế này, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.“Dì à, cháu đã có manh mối của Mã Cường rồi, sẽ không phải chờ lâu đâu.” Nhiếp Nhiên nói.Mẹ Mã Tường lập tức ngẩng đầu, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: “Có thật không?”Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu.Mẹ Mã Tường hơi khẽ thở phào, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi! Thôi, mau vào ăn cơm đi, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong cho cháu rồi.”...Cùng lúc đó, đám du côn khiêng đại ca nhà mình đi về phía bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ xác định là tổ chức xương sụn ở cánh tay bị tổn thương, nói đơn giản chính là trật khớp.Nhưng lúc đó bác sĩ khoa Chỉnh hình đều đã về khoa Điều trị nội trú, cách phòng khám bệnh của bọn họ khá xa, bác sĩ trực đành bảo hắn kiên nhẫn đợi thêm một lát để bệnh viện gọi bác sĩ khoa Chỉnh hình tới.“Cái gì? Còn phải đợi nữa sao? Anh không phải bác sĩ à? Anh chữa cho tôi là được rồi!” Tên du côn cầm đầu đã đau không chịu nổi, dùng tay còn lại vỗ mạnh lên mặt bàn, làm cho đồ đạc trên mặt bàn không ngừng rung lắc.“Nhưng tôi không phải bác sĩ khoa Chỉnh hình.” Vị bác sĩ kia giải thích.Tên du côn cầm đầu nhăn nhó vì đau, càng nóng nảy hơn: “Cái gì mà khoa Chỉnh hình với không phải khoa Chỉnh hình, anh là bác sĩ, anh chữa cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ phá tan cái bệnh viện này của các anh ra đấy!”Một đám đàn em phụ họa theo: “Đúng thế, anh mau điều trị cho đại ca của chúng tôi đi, nếu không chúng tôi sẽ đập phá nơi này ngay!”Bác sĩ kia thấy bọn họ không ngừng la hét, hơn nữa ai nấy đều như hung thần ác sát, bị ép vào đường cùng đành phải tự mình ra trận, nhưng bởi vì không thành thạo nên liên tiếp nắn sai vị trí, vì thế cứ phải nắn tới nắn lui, làm cho tên du côn kia không chỉ đau nổ đom đóm mắt mà còn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.Cũng may tới lần thứ ba thì đã nắn đúng vào khớp.Nhưng vì đã từng bị trật khớp nên cánh tay vẫn bị thương một cách nhất định, bất đắc dĩ phải dùng băng vải treo lên trước ngực.Sau một hồi khổ cực, mọi người giúp đỡ nâng đại ca nhà mình lên xe.Mấy bác sĩ trực của bệnh viện thấy gã ôn thần kia cuối cùng cũng rời đi thì lau mồ hôi, trái tim vọt lên trên họng cũng chậm rãi trôi xuống.�“Đại ca, giờ chúng ta đi đâu? Hay để bọn em đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”Ở trong xe, tên đàn em của hắn thấp giọng xin chỉ thị, đáng tiếc là lại bị đại ca của mình quát tháo ầm ĩ: “Nghỉ ngơi cái con khỉ, mau lái xe về chỗ Cát gia! Con khốn kia dám bẻ tay tao như thế, tao phải giết chết nó mới được!”

Chương 1152