Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1198
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (6)Ytá sắp xếp cho cô nằm ghế ngay cạnh bàn phẫu thuật. Bác sĩ mổ chính lập tức ra lênh: “Lập tức tiếp máu!”Các y tá nhanh chóng làm xong mọi công tác truyền máu từ tay Nhiếp Nhiên sang cho Cổ Lâm.“Xoẹt” một tiếng, một cái rèm được kéo ra, ngăn cách giữa Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm, ngăn cách tầm mắt cô.Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô nghe thấy y tá nhỏ giọng nhắc nhở, “Bác sĩ Tống, đã rút đủ 500cc máu rồi.”“Không được, người bệnh vẫn còn hai chỗ xuất huyết, vẫn cần phải tiếp tục.” Bác sĩ Tống cúi đầu, tốc độ tay không hề giảm.“Nhưng đã rút 500cc rồi, tôi sợ tiếp tục rút...”Y tá còn chưa nói hết câu, Nhiếp Nhiên nằm ở đó đã nói: “Tôi không sao.”“Người bình thường chỉ rút được 500cc, cô rút nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.”Nhiếp Nhiên bình tĩnh: “Tôi không xuất hiện tình trạng chân tay lạnh, hô hấp dồn dập, nên vẫn có thể tiếp tục.”Thời gian chậm rãi trôi qua.Trong phòng phẫu thuật, ngoại trừ tiếng va chạm lạnh như băng của dao phẫu thuật và các dụng cụ ra thì không hề có âm thanh gì khác, yên tĩnh khiến lòng người nặng nề.Nhiếp Nhiên kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng.Không biết đã qua bao lâu, y tá lại nhắc nhở một lần nữa: “900cc rồi, bác sĩ!”Lúc này, cuối cùng bác sĩ Tống cũng chủ động mở miệng hỏi một câu, “Tình hình người truyền máu thế nào rồi?”Y tá chưa kịp trả lời, Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi không sao, có thể tiếp tục rút.”“Tôi không tin, cô đã xuất hiện triệu chứng mặt tái nhợt, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh rồi!” Y tá vội vàng từ chối yêu cầu của cô, hơn nữa lần này vô cùng kiên quyết.“Nhưng ý thức của tôi vẫn rõ ràng, không hề xuất hiện các loại triệu chứng tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng miệng khát, thần trí không rõ.”
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (6)
Ytá sắp xếp cho cô nằm ghế ngay cạnh bàn phẫu thuật. Bác sĩ mổ chính lập tức ra lênh: “Lập tức tiếp máu!”
Các y tá nhanh chóng làm xong mọi công tác truyền máu từ tay Nhiếp Nhiên sang cho Cổ Lâm.
“Xoẹt” một tiếng, một cái rèm được kéo ra, ngăn cách giữa Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm, ngăn cách tầm mắt cô.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô nghe thấy y tá nhỏ giọng nhắc nhở, “Bác sĩ Tống, đã rút đủ 500cc máu rồi.”
“Không được, người bệnh vẫn còn hai chỗ xuất huyết, vẫn cần phải tiếp tục.” Bác sĩ Tống cúi đầu, tốc độ tay không hề giảm.
“Nhưng đã rút 500cc rồi, tôi sợ tiếp tục rút...”
Y tá còn chưa nói hết câu, Nhiếp Nhiên nằm ở đó đã nói: “Tôi không sao.”
“Người bình thường chỉ rút được 500cc, cô rút nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh: “Tôi không xuất hiện tình trạng chân tay lạnh, hô hấp dồn dập, nên vẫn có thể tiếp tục.”
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong phòng phẫu thuật, ngoại trừ tiếng va chạm lạnh như băng của dao phẫu thuật và các dụng cụ ra thì không hề có âm thanh gì khác, yên tĩnh khiến lòng người nặng nề.
Nhiếp Nhiên kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng.
Không biết đã qua bao lâu, y tá lại nhắc nhở một lần nữa: “900cc rồi, bác sĩ!”
Lúc này, cuối cùng bác sĩ Tống cũng chủ động mở miệng hỏi một câu, “Tình hình người truyền máu thế nào rồi?”
Y tá chưa kịp trả lời, Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi không sao, có thể tiếp tục rút.”
“Tôi không tin, cô đã xuất hiện triệu chứng mặt tái nhợt, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh rồi!” Y tá vội vàng từ chối yêu cầu của cô, hơn nữa lần này vô cùng kiên quyết.
“Nhưng ý thức của tôi vẫn rõ ràng, không hề xuất hiện các loại triệu chứng tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng miệng khát, thần trí không rõ.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (6)Ytá sắp xếp cho cô nằm ghế ngay cạnh bàn phẫu thuật. Bác sĩ mổ chính lập tức ra lênh: “Lập tức tiếp máu!”Các y tá nhanh chóng làm xong mọi công tác truyền máu từ tay Nhiếp Nhiên sang cho Cổ Lâm.“Xoẹt” một tiếng, một cái rèm được kéo ra, ngăn cách giữa Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm, ngăn cách tầm mắt cô.Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô nghe thấy y tá nhỏ giọng nhắc nhở, “Bác sĩ Tống, đã rút đủ 500cc máu rồi.”“Không được, người bệnh vẫn còn hai chỗ xuất huyết, vẫn cần phải tiếp tục.” Bác sĩ Tống cúi đầu, tốc độ tay không hề giảm.“Nhưng đã rút 500cc rồi, tôi sợ tiếp tục rút...”Y tá còn chưa nói hết câu, Nhiếp Nhiên nằm ở đó đã nói: “Tôi không sao.”“Người bình thường chỉ rút được 500cc, cô rút nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.”Nhiếp Nhiên bình tĩnh: “Tôi không xuất hiện tình trạng chân tay lạnh, hô hấp dồn dập, nên vẫn có thể tiếp tục.”Thời gian chậm rãi trôi qua.Trong phòng phẫu thuật, ngoại trừ tiếng va chạm lạnh như băng của dao phẫu thuật và các dụng cụ ra thì không hề có âm thanh gì khác, yên tĩnh khiến lòng người nặng nề.Nhiếp Nhiên kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng.Không biết đã qua bao lâu, y tá lại nhắc nhở một lần nữa: “900cc rồi, bác sĩ!”Lúc này, cuối cùng bác sĩ Tống cũng chủ động mở miệng hỏi một câu, “Tình hình người truyền máu thế nào rồi?”Y tá chưa kịp trả lời, Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi không sao, có thể tiếp tục rút.”“Tôi không tin, cô đã xuất hiện triệu chứng mặt tái nhợt, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh rồi!” Y tá vội vàng từ chối yêu cầu của cô, hơn nữa lần này vô cùng kiên quyết.“Nhưng ý thức của tôi vẫn rõ ràng, không hề xuất hiện các loại triệu chứng tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng miệng khát, thần trí không rõ.”