Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1215: Chương 1215ANH TỚI RỒI (6)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Chúng tôi phải đến bệnh viện đây, cậu nghỉ ngơi đi.” Lý Kiêu nói.“Không cần, tôi đi cùng mọi người qua đó.” Nhiếp Nhiên đứng lên.Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ đều nói mà không suy nghĩ: “Hả? Bây giờ chị có thể ra khỏi khách sạn sao? An Viễn Đạo không hạn chế hành động của chị à?”Cô ta vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không vui và trách cứ của Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ. Hà Giai Ngọc lập tức im bặt.Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô gật đầu nói: “Tôi đã nói với An Viễn Đạo rồi, đợi tiễn Cổ Lâm xong sẽ về đơn vị.”“Vậy chúng ta mau đi thăm Cổ Lâm đi.” Nghiêm Hoài Vũ chuyển chủ đề, thúc giục bọn họ.Bốn người xuống khách sạn, đi taxi đến thẳng bệnh viện.Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Tường, Thi Sảnh và Kiều Duy cùng nhau ngồi túc trực. Ba mẹ Cổ Lâm thì thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.Nhiếp Nhiên đi tới cửa sổ nhìn Cổ Lâm vẫn nằm ở bên trong, trong lòng lạnh như băng.Mã Tường nhìn thấy cô cũng không có phản ứng kịch liệt gì mà chỉ mặc kệ cô.Nhiếp Nhiên biết như vậy đã là cực hạn đối với anh ta rồi. Cô ngồi một lúc rồi muốn đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Cổ Lâm.Cô mới vừa đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp được Tống Nhất Thành ở chỗ rẽ, anh ta đi tới chắn trước mặt cô.Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta, “Xin nhường đường!”“Cổ Lâm, bây giờ bạn cô là bệnh nhân của tôi, cô không muốn biết tình hình của cô ấy à?” Tống Nhất Thành chắp hai tay sau lưng, cười tươi tắn.“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Nguồn:Tống Nhất Thành nhìn mấy bác sĩ đi sau lưng, bọn họ lập tức hiểu ý rối rít tản đi, chỉ để lại hai người ở chỗ rẽ hành lang.Nhìn thấy người đi cả rồi, lúc này Tống Nhất Thành mới hỏi: “Hôm qua cô đi đâu thế?”“Tôi đang hỏi anh cơ mà?”Tống Nhất Thành nhún vai, “Cô trả lời trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”“Tôi cần phải báo cáo hành trình của mình với anh à?”“Cô không cần báo cáo hành trình của mình với tôi, nhưng cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện, tôi là bác sĩ của cô thì nhất định phải biết. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cô chưa truyền dịch xong đã vội vã rời đi như vậy?”Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại nói: “Tôi cảm thấy mình không sao, cho nên có thể không cần truyền dịch nữa.”“Cô có sao hay không nên là tôi phán đoán chứ không phải cô!” Tống Nhất Thành bị vẻ dửng dưng của cô làm cho tức giận, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn.

“Chúng tôi phải đến bệnh viện đây, cậu nghỉ ngơi đi.” Lý Kiêu nói.

“Không cần, tôi đi cùng mọi người qua đó.” Nhiếp Nhiên đứng lên.

Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ đều nói mà không suy nghĩ: “Hả? Bây giờ chị có thể ra khỏi khách sạn sao? An Viễn Đạo không hạn chế hành động của chị à?”

Cô ta vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không vui và trách cứ của Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ. Hà Giai Ngọc lập tức im bặt.

Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô gật đầu nói: “Tôi đã nói với An Viễn Đạo rồi, đợi tiễn Cổ Lâm xong sẽ về đơn vị.”

“Vậy chúng ta mau đi thăm Cổ Lâm đi.” Nghiêm Hoài Vũ chuyển chủ đề, thúc giục bọn họ.

Bốn người xuống khách sạn, đi taxi đến thẳng bệnh viện.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Tường, Thi Sảnh và Kiều Duy cùng nhau ngồi túc trực. Ba mẹ Cổ Lâm thì thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.

Nhiếp Nhiên đi tới cửa sổ nhìn Cổ Lâm vẫn nằm ở bên trong, trong lòng lạnh như băng.

Mã Tường nhìn thấy cô cũng không có phản ứng kịch liệt gì mà chỉ mặc kệ cô.

Nhiếp Nhiên biết như vậy đã là cực hạn đối với anh ta rồi. Cô ngồi một lúc rồi muốn đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Cổ Lâm.

Cô mới vừa đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp được Tống Nhất Thành ở chỗ rẽ, anh ta đi tới chắn trước mặt cô.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta, “Xin nhường đường!”

“Cổ Lâm, bây giờ bạn cô là bệnh nhân của tôi, cô không muốn biết tình hình của cô ấy à?” Tống Nhất Thành chắp hai tay sau lưng, cười tươi tắn.

“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Nguồn:

Tống Nhất Thành nhìn mấy bác sĩ đi sau lưng, bọn họ lập tức hiểu ý rối rít tản đi, chỉ để lại hai người ở chỗ rẽ hành lang.

Nhìn thấy người đi cả rồi, lúc này Tống Nhất Thành mới hỏi: “Hôm qua cô đi đâu thế?”

“Tôi đang hỏi anh cơ mà?”

Tống Nhất Thành nhún vai, “Cô trả lời trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Tôi cần phải báo cáo hành trình của mình với anh à?”

“Cô không cần báo cáo hành trình của mình với tôi, nhưng cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện, tôi là bác sĩ của cô thì nhất định phải biết. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cô chưa truyền dịch xong đã vội vã rời đi như vậy?”

Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại nói: “Tôi cảm thấy mình không sao, cho nên có thể không cần truyền dịch nữa.”

“Cô có sao hay không nên là tôi phán đoán chứ không phải cô!” Tống Nhất Thành bị vẻ dửng dưng của cô làm cho tức giận, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… “Chúng tôi phải đến bệnh viện đây, cậu nghỉ ngơi đi.” Lý Kiêu nói.“Không cần, tôi đi cùng mọi người qua đó.” Nhiếp Nhiên đứng lên.Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ đều nói mà không suy nghĩ: “Hả? Bây giờ chị có thể ra khỏi khách sạn sao? An Viễn Đạo không hạn chế hành động của chị à?”Cô ta vừa dứt lời liền nhận được ánh mắt không vui và trách cứ của Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ. Hà Giai Ngọc lập tức im bặt.Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô gật đầu nói: “Tôi đã nói với An Viễn Đạo rồi, đợi tiễn Cổ Lâm xong sẽ về đơn vị.”“Vậy chúng ta mau đi thăm Cổ Lâm đi.” Nghiêm Hoài Vũ chuyển chủ đề, thúc giục bọn họ.Bốn người xuống khách sạn, đi taxi đến thẳng bệnh viện.Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Tường, Thi Sảnh và Kiều Duy cùng nhau ngồi túc trực. Ba mẹ Cổ Lâm thì thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.Nhiếp Nhiên đi tới cửa sổ nhìn Cổ Lâm vẫn nằm ở bên trong, trong lòng lạnh như băng.Mã Tường nhìn thấy cô cũng không có phản ứng kịch liệt gì mà chỉ mặc kệ cô.Nhiếp Nhiên biết như vậy đã là cực hạn đối với anh ta rồi. Cô ngồi một lúc rồi muốn đi hỏi thăm bác sĩ tình hình của Cổ Lâm.Cô mới vừa đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp được Tống Nhất Thành ở chỗ rẽ, anh ta đi tới chắn trước mặt cô.Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn anh ta, “Xin nhường đường!”“Cổ Lâm, bây giờ bạn cô là bệnh nhân của tôi, cô không muốn biết tình hình của cô ấy à?” Tống Nhất Thành chắp hai tay sau lưng, cười tươi tắn.“Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Nguồn:Tống Nhất Thành nhìn mấy bác sĩ đi sau lưng, bọn họ lập tức hiểu ý rối rít tản đi, chỉ để lại hai người ở chỗ rẽ hành lang.Nhìn thấy người đi cả rồi, lúc này Tống Nhất Thành mới hỏi: “Hôm qua cô đi đâu thế?”“Tôi đang hỏi anh cơ mà?”Tống Nhất Thành nhún vai, “Cô trả lời trước rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”“Tôi cần phải báo cáo hành trình của mình với anh à?”“Cô không cần báo cáo hành trình của mình với tôi, nhưng cô không nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện, tôi là bác sĩ của cô thì nhất định phải biết. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cô chưa truyền dịch xong đã vội vã rời đi như vậy?”Nhiếp Nhiên cố nhẫn nại nói: “Tôi cảm thấy mình không sao, cho nên có thể không cần truyền dịch nữa.”“Cô có sao hay không nên là tôi phán đoán chứ không phải cô!” Tống Nhất Thành bị vẻ dửng dưng của cô làm cho tức giận, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn.

Chương 1215: Chương 1215ANH TỚI RỒI (6)