Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1226
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (7)Nhiếp Nhiên đẩy anh ra, để hộp cứu thương về chỗ cũ, sau đó cô nói: “Phải rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay vào nữa.”“Tại sao?”“Người này tôi phải tự giải quyết, coi như bù đắp cho Cổ Lâm.” Ánh mắt cô rét lạnh chưa từng thấy.Hoắc Hoành mỉm cười cưng chiều, “Chọc phải em, cô ta thật là đen đủi.”Nhưng đáy mắt anh lại xẹt qua một ý lạnh rất nhanh.Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.Hôm nay Hoắc Hoành tới vốn dĩ đã muộn rồi, lại nán lại như thế này nên dĩ nhiên là không thể ở quá lâu, chỉ có thể nói với cô vài câu rồi lại vội vàng rời đi.Nhiếp Nhiên còn phải nghỉ ngơi nhiều, vừa tiễn Hoắc Hoành đi, cô lại nằm lên giường tiếp tục ngủ nhưng không ngủ quá lâu, vì hôm nay là ngày Cổ Lâm chuyển viện. Điều này cũng có nghĩa Nhiếp Nhiên sắp phải về đơn vị.…Trời sáng hẳn, Nhiếp Nhiên quyết định đi tiễn Cổ Lâm.Ăn xong đồ ăn sáng Hoắc Hoành gọi, cô xuống tầng gọi taxi đi thẳng tới bệnh viện.Tính toán thời gian thấy vẫn còn sớm, Nhiếp Nhiên mua và đem đồ ăn sáng đến phòng nghỉ cho đám người Nghiêm Hoài Vũ, sau đó cô đứng ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt quan sát tình hình của Cổ Lâm.Chờ tới chín giờ, xe vừa tới, các bác sĩ đã đẩy Cổ Lâm từ trong phòng ra ngoài, sau đó đưa người lên xe.Lúc gần đi, ba mẹ Cổ Lâm nắm lấy tay Nhiếp Nhiên: “Lần này thật sự là cảm ơn các cháu nhiều lắm, đặc biệt là Nhiếp Nhiên, nếu không nhờ cháu kịp thời truyền máu thì không biết Cổ Lâm có qua được không.”Nhiếp Nhiên cũng nắm chặt lấy tay mẹ Cổ Lâm, nghiêm túc nói: “Cô à, về chuyện Cổ Lâm bị thương lần này, cháu nhất định sẽ cho cô chú câu trả lời vừa ý.”“Các cháu là những đứa trẻ tốt, cô cảm ơn các cháu.”Nghiêm Hoài Vũ sợ càng nói càng ra nhiều vấn đề nên vội vàng cướp lời: “Chà chà, cô à, cháu giúp cô xách hành lý, hành lý nặng thế kia.”“Cảm ơn, cảm ơn các cháu. Nếu không có các cháu, lần này cô và ba Cổ Lâm chắc chắn sẽ không chịu được mất.”
BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (7)
Nhiếp Nhiên đẩy anh ra, để hộp cứu thương về chỗ cũ, sau đó cô nói: “Phải rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay vào nữa.”
“Tại sao?”
“Người này tôi phải tự giải quyết, coi như bù đắp cho Cổ Lâm.” Ánh mắt cô rét lạnh chưa từng thấy.
Hoắc Hoành mỉm cười cưng chiều, “Chọc phải em, cô ta thật là đen đủi.”
Nhưng đáy mắt anh lại xẹt qua một ý lạnh rất nhanh.
Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.
Hôm nay Hoắc Hoành tới vốn dĩ đã muộn rồi, lại nán lại như thế này nên dĩ nhiên là không thể ở quá lâu, chỉ có thể nói với cô vài câu rồi lại vội vàng rời đi.
Nhiếp Nhiên còn phải nghỉ ngơi nhiều, vừa tiễn Hoắc Hoành đi, cô lại nằm lên giường tiếp tục ngủ nhưng không ngủ quá lâu, vì hôm nay là ngày Cổ Lâm chuyển viện. Điều này cũng có nghĩa Nhiếp Nhiên sắp phải về đơn vị.
…
Trời sáng hẳn, Nhiếp Nhiên quyết định đi tiễn Cổ Lâm.
Ăn xong đồ ăn sáng Hoắc Hoành gọi, cô xuống tầng gọi taxi đi thẳng tới bệnh viện.
Tính toán thời gian thấy vẫn còn sớm, Nhiếp Nhiên mua và đem đồ ăn sáng đến phòng nghỉ cho đám người Nghiêm Hoài Vũ, sau đó cô đứng ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt quan sát tình hình của Cổ Lâm.
Chờ tới chín giờ, xe vừa tới, các bác sĩ đã đẩy Cổ Lâm từ trong phòng ra ngoài, sau đó đưa người lên xe.
Lúc gần đi, ba mẹ Cổ Lâm nắm lấy tay Nhiếp Nhiên: “Lần này thật sự là cảm ơn các cháu nhiều lắm, đặc biệt là Nhiếp Nhiên, nếu không nhờ cháu kịp thời truyền máu thì không biết Cổ Lâm có qua được không.”
Nhiếp Nhiên cũng nắm chặt lấy tay mẹ Cổ Lâm, nghiêm túc nói: “Cô à, về chuyện Cổ Lâm bị thương lần này, cháu nhất định sẽ cho cô chú câu trả lời vừa ý.”
“Các cháu là những đứa trẻ tốt, cô cảm ơn các cháu.”
Nghiêm Hoài Vũ sợ càng nói càng ra nhiều vấn đề nên vội vàng cướp lời: “Chà chà, cô à, cháu giúp cô xách hành lý, hành lý nặng thế kia.”
“Cảm ơn, cảm ơn các cháu. Nếu không có các cháu, lần này cô và ba Cổ Lâm chắc chắn sẽ không chịu được mất.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀ CHỖ DỰA CHO EM (7)Nhiếp Nhiên đẩy anh ra, để hộp cứu thương về chỗ cũ, sau đó cô nói: “Phải rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay vào nữa.”“Tại sao?”“Người này tôi phải tự giải quyết, coi như bù đắp cho Cổ Lâm.” Ánh mắt cô rét lạnh chưa từng thấy.Hoắc Hoành mỉm cười cưng chiều, “Chọc phải em, cô ta thật là đen đủi.”Nhưng đáy mắt anh lại xẹt qua một ý lạnh rất nhanh.Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng.Hôm nay Hoắc Hoành tới vốn dĩ đã muộn rồi, lại nán lại như thế này nên dĩ nhiên là không thể ở quá lâu, chỉ có thể nói với cô vài câu rồi lại vội vàng rời đi.Nhiếp Nhiên còn phải nghỉ ngơi nhiều, vừa tiễn Hoắc Hoành đi, cô lại nằm lên giường tiếp tục ngủ nhưng không ngủ quá lâu, vì hôm nay là ngày Cổ Lâm chuyển viện. Điều này cũng có nghĩa Nhiếp Nhiên sắp phải về đơn vị.…Trời sáng hẳn, Nhiếp Nhiên quyết định đi tiễn Cổ Lâm.Ăn xong đồ ăn sáng Hoắc Hoành gọi, cô xuống tầng gọi taxi đi thẳng tới bệnh viện.Tính toán thời gian thấy vẫn còn sớm, Nhiếp Nhiên mua và đem đồ ăn sáng đến phòng nghỉ cho đám người Nghiêm Hoài Vũ, sau đó cô đứng ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt quan sát tình hình của Cổ Lâm.Chờ tới chín giờ, xe vừa tới, các bác sĩ đã đẩy Cổ Lâm từ trong phòng ra ngoài, sau đó đưa người lên xe.Lúc gần đi, ba mẹ Cổ Lâm nắm lấy tay Nhiếp Nhiên: “Lần này thật sự là cảm ơn các cháu nhiều lắm, đặc biệt là Nhiếp Nhiên, nếu không nhờ cháu kịp thời truyền máu thì không biết Cổ Lâm có qua được không.”Nhiếp Nhiên cũng nắm chặt lấy tay mẹ Cổ Lâm, nghiêm túc nói: “Cô à, về chuyện Cổ Lâm bị thương lần này, cháu nhất định sẽ cho cô chú câu trả lời vừa ý.”“Các cháu là những đứa trẻ tốt, cô cảm ơn các cháu.”Nghiêm Hoài Vũ sợ càng nói càng ra nhiều vấn đề nên vội vàng cướp lời: “Chà chà, cô à, cháu giúp cô xách hành lý, hành lý nặng thế kia.”“Cảm ơn, cảm ơn các cháu. Nếu không có các cháu, lần này cô và ba Cổ Lâm chắc chắn sẽ không chịu được mất.”