Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1308
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (2)Biết cứu viện sẽ nhanh chóng tới, hắn quay người lại lộ ra một nụ cười khiêu khích với Nhiếp Nhiên, “Mày chậm một bước rồi, người của bọn tao sẽ tới ngay! Mày cứ chờ chết đi!”“Vậy sao? Chúng ta cùng đợi xem.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói.Hắn liên tục đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, nhưng một phút trôi qua mà vẫn chẳng có ai xuất hiện.Hắn bắt đầu hơi luống cuống, thật sự... chết hết rồi sao?Làm sao có thể!Một phút... hai phút... ba phút... thời gian chậm rãi trôi qua.Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ phía xa vang lên.Tới rồi, tới rồi!Là bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ!Hi vọng lại dấy lên, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kia.“Đừng nhìn nữa, đó là người của tao.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở, “Là người đến báo cáo với tao rằng người của chúng mày đã bị giải quyết hết tại chỗ rồi.”Tên thuộc hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên.�Không, không thể nào!Bọn họ có nhiều người như vậy, tiếng đánh nhau kịch liệt thậm chí là tiếng súng còn chưa vang lên mà đã chết rồi?Không bao lâu sau, những người trong bóng đêm xuất hiện.Người đàn ông dẫn đầu đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, cung kính nói: “Cô Nhiếp, phía sau đã giải quyết xong hết rồi.”“Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại mình hắn thôi.”Tên thuộc hạ vội vàng bò tới, quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn: “Cầu... cầu xin cô tha cho tôi... tha cho tôi đi... Tôi... tôi nhất định không nói ra, tôi có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, thật đấy! Cầu xin cô, tha cho tôi đi!”“Tôi... trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa vào một mình tôi, cầu xin cô, xin cô đấy!”Hắn không ngừng dập đầu với Nhiếp Nhiên, nhưng lại lén đặt tay vào thắt lưng.Nhiếp Nhiên nhìn thấy động tác lén lút đó thì mỉa mai: “Đánh lén không phải thói quen tốt đâu.”Vừa dứt lời, cô giơ súng lên. Tên kia còn chưa hết hoảng sợ đã bị bắn vỡ sọ, ngã vật ra đất, máu phụt ra bắn lên quần áo Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên thu súng lại, lạnh lùng nói với những người sau lưng: “Mở cửa kho hàng ra.”Mấy người đàn ông sau lưng lập tức bắn ba phát súng về phía khóa cửa nhà kho, cái khóa gãy lìa rơi xuống đất.
GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (2)
Biết cứu viện sẽ nhanh chóng tới, hắn quay người lại lộ ra một nụ cười khiêu khích với Nhiếp Nhiên, “Mày chậm một bước rồi, người của bọn tao sẽ tới ngay! Mày cứ chờ chết đi!”
“Vậy sao? Chúng ta cùng đợi xem.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói.
Hắn liên tục đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, nhưng một phút trôi qua mà vẫn chẳng có ai xuất hiện.
Hắn bắt đầu hơi luống cuống, thật sự... chết hết rồi sao?
Làm sao có thể!
Một phút... hai phút... ba phút... thời gian chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ phía xa vang lên.
Tới rồi, tới rồi!
Là bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ!
Hi vọng lại dấy lên, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kia.
“Đừng nhìn nữa, đó là người của tao.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở, “Là người đến báo cáo với tao rằng người của chúng mày đã bị giải quyết hết tại chỗ rồi.”
Tên thuộc hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên.
�
Không, không thể nào!
Bọn họ có nhiều người như vậy, tiếng đánh nhau kịch liệt thậm chí là tiếng súng còn chưa vang lên mà đã chết rồi?
Không bao lâu sau, những người trong bóng đêm xuất hiện.
Người đàn ông dẫn đầu đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, cung kính nói: “Cô Nhiếp, phía sau đã giải quyết xong hết rồi.”
“Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại mình hắn thôi.”
Tên thuộc hạ vội vàng bò tới, quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn: “Cầu... cầu xin cô tha cho tôi... tha cho tôi đi... Tôi... tôi nhất định không nói ra, tôi có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, thật đấy! Cầu xin cô, tha cho tôi đi!”
“Tôi... trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa vào một mình tôi, cầu xin cô, xin cô đấy!”
Hắn không ngừng dập đầu với Nhiếp Nhiên, nhưng lại lén đặt tay vào thắt lưng.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy động tác lén lút đó thì mỉa mai: “Đánh lén không phải thói quen tốt đâu.”
Vừa dứt lời, cô giơ súng lên. Tên kia còn chưa hết hoảng sợ đã bị bắn vỡ sọ, ngã vật ra đất, máu phụt ra bắn lên quần áo Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thu súng lại, lạnh lùng nói với những người sau lưng: “Mở cửa kho hàng ra.”
Mấy người đàn ông sau lưng lập tức bắn ba phát súng về phía khóa cửa nhà kho, cái khóa gãy lìa rơi xuống đất.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (2)Biết cứu viện sẽ nhanh chóng tới, hắn quay người lại lộ ra một nụ cười khiêu khích với Nhiếp Nhiên, “Mày chậm một bước rồi, người của bọn tao sẽ tới ngay! Mày cứ chờ chết đi!”“Vậy sao? Chúng ta cùng đợi xem.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói.Hắn liên tục đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, nhưng một phút trôi qua mà vẫn chẳng có ai xuất hiện.Hắn bắt đầu hơi luống cuống, thật sự... chết hết rồi sao?Làm sao có thể!Một phút... hai phút... ba phút... thời gian chậm rãi trôi qua.Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ phía xa vang lên.Tới rồi, tới rồi!Là bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ!Hi vọng lại dấy lên, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kia.“Đừng nhìn nữa, đó là người của tao.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở, “Là người đến báo cáo với tao rằng người của chúng mày đã bị giải quyết hết tại chỗ rồi.”Tên thuộc hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên.�Không, không thể nào!Bọn họ có nhiều người như vậy, tiếng đánh nhau kịch liệt thậm chí là tiếng súng còn chưa vang lên mà đã chết rồi?Không bao lâu sau, những người trong bóng đêm xuất hiện.Người đàn ông dẫn đầu đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, cung kính nói: “Cô Nhiếp, phía sau đã giải quyết xong hết rồi.”“Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại mình hắn thôi.”Tên thuộc hạ vội vàng bò tới, quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn: “Cầu... cầu xin cô tha cho tôi... tha cho tôi đi... Tôi... tôi nhất định không nói ra, tôi có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, thật đấy! Cầu xin cô, tha cho tôi đi!”“Tôi... trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa vào một mình tôi, cầu xin cô, xin cô đấy!”Hắn không ngừng dập đầu với Nhiếp Nhiên, nhưng lại lén đặt tay vào thắt lưng.Nhiếp Nhiên nhìn thấy động tác lén lút đó thì mỉa mai: “Đánh lén không phải thói quen tốt đâu.”Vừa dứt lời, cô giơ súng lên. Tên kia còn chưa hết hoảng sợ đã bị bắn vỡ sọ, ngã vật ra đất, máu phụt ra bắn lên quần áo Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên thu súng lại, lạnh lùng nói với những người sau lưng: “Mở cửa kho hàng ra.”Mấy người đàn ông sau lưng lập tức bắn ba phát súng về phía khóa cửa nhà kho, cái khóa gãy lìa rơi xuống đất.