Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 1383
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN - TỈNH LẠI ĐI (1)“Tôi trở về khách sạn thu dọn, mọi người đến sàn đấu quyền Anh thu dọn đồ của mình, sau đó chúng ta gặp nhau ở sân bay.” Ra khỏi Cục Cảnh sát, Quý Chính Hổ dặn dò ba người bọn họ.“Bây giờ về luôn sao?” Nhiếp Nhiên hỏi.“Đúng, tôi đã liên lạc với đơn vị rồi, bây giờ chúng ta tới sân bay, buổi chiều là có thể trở về đơn vị.”Câu trả lời của Quý Chính Hổ khiến Nhiếp Nhiên buông lỏng, cuối cùng cũng trở về đơn vị rồi, thật tốt!Lúc hai từ cuối cùng hiện lên trong đầu cô, cô như bị sét đánh, cả người sững sờ.Thật... thật tốt?Cô lại cho là trở về thật tốt?Điên rồi, điên rồi!Tại sao cô có thể có suy nghĩ này!Nhiếp Nhiên không dám nghĩ nhiều, theo bản năng lắc mạnh đầu mấy cái.Uông Tư Minh và Dương Thụ bước nhanh lại, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải cô khó chịu ở chỗ nào không?”“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”“Tôi không sao, có lẽ là cả đêm không ngủ nên hơi mệt.” Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, kiếm cơ qua loa.Giọng Uông Tư Minh hòa hoãn hơn rất nhiều, “Trở về sàn đấu quyền Anh mất hơn một tiếng, lát nữa lên xe có thể ngủ một lúc.”“Ừ.” Nhiếp Nhiên cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng.Lúc này, Quý Chính Hổ đã vẫy một chiếc taxi lại, trước khi bọn họ lên xe lại dặn dò bọn họ một lúc, sau đó mới lên xe rời đi.Sau đó Dương Thụ cũng bắt một chiếc taxi, ba người lần lượt lên xe.“Cô nghỉ ngơi một lúc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.” Uông Tư Minh ngồi ở bên cạnh cô chu đáo đóng cửa kính xe lại, đề phòng cô bị cảm.Nhiếp Nhiên tùy ý gật đầu rồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại.Xe chậm rãi chạy đi, Uông Tư Minh và Dương Thụ vì để cô ngủ bù nên hai người hoàn toàn không nói chuyện.Nhiếp Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt cô, đẹp đến mức khiến Uông Tư Minh nhìn đến thất thần.Cuối năm ngoái lúc đi tàu hỏa bọn họ cũng ngồi cùng một hàng, khi đó ấn tượng của anh ta đối với cô không tốt lắm nên không nhìn kĩ.Vào đội dự bị, hai người lại ở hai lớp khác nhau, chẳng qua lại nhiều.Cho đến lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn ngoài ý muốn đó, anh ta mới có có cái nhìn khác về cô.
VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN - TỈNH LẠI ĐI (1)
“Tôi trở về khách sạn thu dọn, mọi người đến sàn đấu quyền Anh thu dọn đồ của mình, sau đó chúng ta gặp nhau ở sân bay.” Ra khỏi Cục Cảnh sát, Quý Chính Hổ dặn dò ba người bọn họ.
“Bây giờ về luôn sao?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Đúng, tôi đã liên lạc với đơn vị rồi, bây giờ chúng ta tới sân bay, buổi chiều là có thể trở về đơn vị.”
Câu trả lời của Quý Chính Hổ khiến Nhiếp Nhiên buông lỏng, cuối cùng cũng trở về đơn vị rồi, thật tốt!
Lúc hai từ cuối cùng hiện lên trong đầu cô, cô như bị sét đánh, cả người sững sờ.
Thật... thật tốt?
Cô lại cho là trở về thật tốt?
Điên rồi, điên rồi!
Tại sao cô có thể có suy nghĩ này!
Nhiếp Nhiên không dám nghĩ nhiều, theo bản năng lắc mạnh đầu mấy cái.
Uông Tư Minh và Dương Thụ bước nhanh lại, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải cô khó chịu ở chỗ nào không?”
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Tôi không sao, có lẽ là cả đêm không ngủ nên hơi mệt.” Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, kiếm cơ qua loa.
Giọng Uông Tư Minh hòa hoãn hơn rất nhiều, “Trở về sàn đấu quyền Anh mất hơn một tiếng, lát nữa lên xe có thể ngủ một lúc.”
“Ừ.” Nhiếp Nhiên cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng.
Lúc này, Quý Chính Hổ đã vẫy một chiếc taxi lại, trước khi bọn họ lên xe lại dặn dò bọn họ một lúc, sau đó mới lên xe rời đi.
Sau đó Dương Thụ cũng bắt một chiếc taxi, ba người lần lượt lên xe.
“Cô nghỉ ngơi một lúc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.” Uông Tư Minh ngồi ở bên cạnh cô chu đáo đóng cửa kính xe lại, đề phòng cô bị cảm.
Nhiếp Nhiên tùy ý gật đầu rồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Xe chậm rãi chạy đi, Uông Tư Minh và Dương Thụ vì để cô ngủ bù nên hai người hoàn toàn không nói chuyện.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt cô, đẹp đến mức khiến Uông Tư Minh nhìn đến thất thần.
Cuối năm ngoái lúc đi tàu hỏa bọn họ cũng ngồi cùng một hàng, khi đó ấn tượng của anh ta đối với cô không tốt lắm nên không nhìn kĩ.
Vào đội dự bị, hai người lại ở hai lớp khác nhau, chẳng qua lại nhiều.
Cho đến lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn ngoài ý muốn đó, anh ta mới có có cái nhìn khác về cô.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN - TỈNH LẠI ĐI (1)“Tôi trở về khách sạn thu dọn, mọi người đến sàn đấu quyền Anh thu dọn đồ của mình, sau đó chúng ta gặp nhau ở sân bay.” Ra khỏi Cục Cảnh sát, Quý Chính Hổ dặn dò ba người bọn họ.“Bây giờ về luôn sao?” Nhiếp Nhiên hỏi.“Đúng, tôi đã liên lạc với đơn vị rồi, bây giờ chúng ta tới sân bay, buổi chiều là có thể trở về đơn vị.”Câu trả lời của Quý Chính Hổ khiến Nhiếp Nhiên buông lỏng, cuối cùng cũng trở về đơn vị rồi, thật tốt!Lúc hai từ cuối cùng hiện lên trong đầu cô, cô như bị sét đánh, cả người sững sờ.Thật... thật tốt?Cô lại cho là trở về thật tốt?Điên rồi, điên rồi!Tại sao cô có thể có suy nghĩ này!Nhiếp Nhiên không dám nghĩ nhiều, theo bản năng lắc mạnh đầu mấy cái.Uông Tư Minh và Dương Thụ bước nhanh lại, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải cô khó chịu ở chỗ nào không?”“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”“Tôi không sao, có lẽ là cả đêm không ngủ nên hơi mệt.” Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, kiếm cơ qua loa.Giọng Uông Tư Minh hòa hoãn hơn rất nhiều, “Trở về sàn đấu quyền Anh mất hơn một tiếng, lát nữa lên xe có thể ngủ một lúc.”“Ừ.” Nhiếp Nhiên cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng.Lúc này, Quý Chính Hổ đã vẫy một chiếc taxi lại, trước khi bọn họ lên xe lại dặn dò bọn họ một lúc, sau đó mới lên xe rời đi.Sau đó Dương Thụ cũng bắt một chiếc taxi, ba người lần lượt lên xe.“Cô nghỉ ngơi một lúc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô.” Uông Tư Minh ngồi ở bên cạnh cô chu đáo đóng cửa kính xe lại, đề phòng cô bị cảm.Nhiếp Nhiên tùy ý gật đầu rồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại.Xe chậm rãi chạy đi, Uông Tư Minh và Dương Thụ vì để cô ngủ bù nên hai người hoàn toàn không nói chuyện.Nhiếp Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt cô, đẹp đến mức khiến Uông Tư Minh nhìn đến thất thần.Cuối năm ngoái lúc đi tàu hỏa bọn họ cũng ngồi cùng một hàng, khi đó ấn tượng của anh ta đối với cô không tốt lắm nên không nhìn kĩ.Vào đội dự bị, hai người lại ở hai lớp khác nhau, chẳng qua lại nhiều.Cho đến lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn ngoài ý muốn đó, anh ta mới có có cái nhìn khác về cô.