Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 1396

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (2)Trong lúc đang chạy, Nhiếp Nhiên thấy trong bóng tối có mấy bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt.Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa hỏi người bên cạnh, “Hình như mấy người bọn họ có chuyện gì đó.”Lý Kiêu theo tầm mắt cô nhìn qua mới biết cô nói mấy người Nghiêm Hoài Vũ.“Bị cậu mắng như vậy nên đâu có còn mặt mũi nào bắt chuyện với cậu.”“Cậu không nói với bọn họ đây là nhiệm vụ à?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn người bên cạnh.Cô tưởng là những người đó tức giận mình lừa bọn họ nên mới không phản ứng với mình. Hóa ra bọn họ vẫn không hề biết.Chẳng trách ngay cả Hà Giai Ngọc luôn hoạt bát nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, đó là biểu hiện của sự đau lòng.“Tôi đâu thể chắc chắn cậu làm thật hay giả, làm sao nói cho bọn họ được?”“Không đúng, không phải đơn vị tuyên bố với bên ngoài là tôi bị bệnh nằm viện sao? Ngay cả Trương Nhất Ngải cũng biết, sao bọn họ lại có thể không biết?”Lý Kiêu bình tĩnh trả lời: “Không phải đơn vị tuyên bố, là những người đó truyền ra.”“Truyền ra?”“Ừ. Lúc ấy chuyện của Cổ Lâm truyền ra trong đơn vị, cộng thêm Mã Tường cũng bị thương, lại báo cáo lên trên, nhưng chỉ có cậu là đơn vị lựa chọn im lặng, hơn nữa sau khi trở về mấy người Hà Giai Ngọc cũng không nói gì, vì vậy những người đó đoán có lẽ cậu cũng bị thương nằm viện, còn nói cậu bị thương quá nghiêm trọng, sắp chết. Có điều sau đó tân binh gia nhập, chuyện của cậu cũng nhạt đi.”Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, “Hóa ra là như vậy.”Quả nhiên lời nói thật đáng sợ.Hai người không giảm tốc độ chạy về phía trước.Gió đêm rét lạnh, đường núi gập ghềnh, nhưng so với hồi đó An Viễn Đạo bắt bọn họ chạy trong tuyết lúc nửa đêm đã tốt hơn nhiều rồi.Nhiếp Nhiên nhớ tới dáng vẻ Cổ Lâm không ngừng lải nhải bên tai cô.Chỉ chớp mắt đã sắp một năm trôi qua rồi.Thời gian trôi thật nhanh.Nhiếp Nhiên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lý Kiêu lại mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng vừa rồi.“Sau khi trở về bọn họ chưa hề nhắc đến cậu, giống như cậu chưa từng xuất hiện, nhưng nhìn ra được bọn họ rất để ý những lời cậu nói. Hai tháng qua bọn họ gần như liều mạng hoàn thành huấn luyện, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc, như phát điên vậy.”Nhiếp Nhiên yên lặng nghe Lý Kiêu dửng dưng nói, khóe miệng khẽ cong lên.Đúng là một đám người tâm tư đơn giản.“Vậy à, sớm biết như vậy thì ban đầu tôi đã nói thế rồi, không đến nỗi bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong lớp 6.”“Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh và cả Kiều Duy được chia vào lớp 4 và lớp 3, nhưng bọn họ không muốn đi.”Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc ngước mắt lên, “Không muốn đi?”

ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (2)

Trong lúc đang chạy, Nhiếp Nhiên thấy trong bóng tối có mấy bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt.

Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa hỏi người bên cạnh, “Hình như mấy người bọn họ có chuyện gì đó.”

Lý Kiêu theo tầm mắt cô nhìn qua mới biết cô nói mấy người Nghiêm Hoài Vũ.

“Bị cậu mắng như vậy nên đâu có còn mặt mũi nào bắt chuyện với cậu.”

“Cậu không nói với bọn họ đây là nhiệm vụ à?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn người bên cạnh.

Cô tưởng là những người đó tức giận mình lừa bọn họ nên mới không phản ứng với mình. Hóa ra bọn họ vẫn không hề biết.

Chẳng trách ngay cả Hà Giai Ngọc luôn hoạt bát nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, đó là biểu hiện của sự đau lòng.

“Tôi đâu thể chắc chắn cậu làm thật hay giả, làm sao nói cho bọn họ được?”

“Không đúng, không phải đơn vị tuyên bố với bên ngoài là tôi bị bệnh nằm viện sao? Ngay cả Trương Nhất Ngải cũng biết, sao bọn họ lại có thể không biết?”

Lý Kiêu bình tĩnh trả lời: “Không phải đơn vị tuyên bố, là những người đó truyền ra.”

“Truyền ra?”

“Ừ. Lúc ấy chuyện của Cổ Lâm truyền ra trong đơn vị, cộng thêm Mã Tường cũng bị thương, lại báo cáo lên trên, nhưng chỉ có cậu là đơn vị lựa chọn im lặng, hơn nữa sau khi trở về mấy người Hà Giai Ngọc cũng không nói gì, vì vậy những người đó đoán có lẽ cậu cũng bị thương nằm viện, còn nói cậu bị thương quá nghiêm trọng, sắp chết. Có điều sau đó tân binh gia nhập, chuyện của cậu cũng nhạt đi.”

Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, “Hóa ra là như vậy.”

Quả nhiên lời nói thật đáng sợ.

Hai người không giảm tốc độ chạy về phía trước.

Gió đêm rét lạnh, đường núi gập ghềnh, nhưng so với hồi đó An Viễn Đạo bắt bọn họ chạy trong tuyết lúc nửa đêm đã tốt hơn nhiều rồi.

Nhiếp Nhiên nhớ tới dáng vẻ Cổ Lâm không ngừng lải nhải bên tai cô.

Chỉ chớp mắt đã sắp một năm trôi qua rồi.

Thời gian trôi thật nhanh.

Nhiếp Nhiên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lý Kiêu lại mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng vừa rồi.

“Sau khi trở về bọn họ chưa hề nhắc đến cậu, giống như cậu chưa từng xuất hiện, nhưng nhìn ra được bọn họ rất để ý những lời cậu nói. Hai tháng qua bọn họ gần như liều mạng hoàn thành huấn luyện, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc, như phát điên vậy.”

Nhiếp Nhiên yên lặng nghe Lý Kiêu dửng dưng nói, khóe miệng khẽ cong lên.

Đúng là một đám người tâm tư đơn giản.

“Vậy à, sớm biết như vậy thì ban đầu tôi đã nói thế rồi, không đến nỗi bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong lớp 6.”

“Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh và cả Kiều Duy được chia vào lớp 4 và lớp 3, nhưng bọn họ không muốn đi.”

Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc ngước mắt lên, “Không muốn đi?”

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… ANH TỚI KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM NGƯỜI HẦU (2)Trong lúc đang chạy, Nhiếp Nhiên thấy trong bóng tối có mấy bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt.Nhiếp Nhiên vừa chạy vừa hỏi người bên cạnh, “Hình như mấy người bọn họ có chuyện gì đó.”Lý Kiêu theo tầm mắt cô nhìn qua mới biết cô nói mấy người Nghiêm Hoài Vũ.“Bị cậu mắng như vậy nên đâu có còn mặt mũi nào bắt chuyện với cậu.”“Cậu không nói với bọn họ đây là nhiệm vụ à?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn người bên cạnh.Cô tưởng là những người đó tức giận mình lừa bọn họ nên mới không phản ứng với mình. Hóa ra bọn họ vẫn không hề biết.Chẳng trách ngay cả Hà Giai Ngọc luôn hoạt bát nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, đó là biểu hiện của sự đau lòng.“Tôi đâu thể chắc chắn cậu làm thật hay giả, làm sao nói cho bọn họ được?”“Không đúng, không phải đơn vị tuyên bố với bên ngoài là tôi bị bệnh nằm viện sao? Ngay cả Trương Nhất Ngải cũng biết, sao bọn họ lại có thể không biết?”Lý Kiêu bình tĩnh trả lời: “Không phải đơn vị tuyên bố, là những người đó truyền ra.”“Truyền ra?”“Ừ. Lúc ấy chuyện của Cổ Lâm truyền ra trong đơn vị, cộng thêm Mã Tường cũng bị thương, lại báo cáo lên trên, nhưng chỉ có cậu là đơn vị lựa chọn im lặng, hơn nữa sau khi trở về mấy người Hà Giai Ngọc cũng không nói gì, vì vậy những người đó đoán có lẽ cậu cũng bị thương nằm viện, còn nói cậu bị thương quá nghiêm trọng, sắp chết. Có điều sau đó tân binh gia nhập, chuyện của cậu cũng nhạt đi.”Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, “Hóa ra là như vậy.”Quả nhiên lời nói thật đáng sợ.Hai người không giảm tốc độ chạy về phía trước.Gió đêm rét lạnh, đường núi gập ghềnh, nhưng so với hồi đó An Viễn Đạo bắt bọn họ chạy trong tuyết lúc nửa đêm đã tốt hơn nhiều rồi.Nhiếp Nhiên nhớ tới dáng vẻ Cổ Lâm không ngừng lải nhải bên tai cô.Chỉ chớp mắt đã sắp một năm trôi qua rồi.Thời gian trôi thật nhanh.Nhiếp Nhiên vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lý Kiêu lại mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng vừa rồi.“Sau khi trở về bọn họ chưa hề nhắc đến cậu, giống như cậu chưa từng xuất hiện, nhưng nhìn ra được bọn họ rất để ý những lời cậu nói. Hai tháng qua bọn họ gần như liều mạng hoàn thành huấn luyện, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc, như phát điên vậy.”Nhiếp Nhiên yên lặng nghe Lý Kiêu dửng dưng nói, khóe miệng khẽ cong lên.Đúng là một đám người tâm tư đơn giản.“Vậy à, sớm biết như vậy thì ban đầu tôi đã nói thế rồi, không đến nỗi bây giờ bọn họ vẫn còn ở trong lớp 6.”“Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh và cả Kiều Duy được chia vào lớp 4 và lớp 3, nhưng bọn họ không muốn đi.”Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc ngước mắt lên, “Không muốn đi?”

Chương 1396