Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng…
Chương 1109: Diễn trò với bà xã
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… Nhan Như Ý trông thấy cô gái trong lòng Lục Đình Kiêu thì liền tỏ vẻ quả nhiên là thế, chẳng trách con trai lại nhảy xuống nhanh như vậy!Nhưng… tại sao Ninh Tịch lại có xung đột với họ hàng của Tử Dao, lại còn bị đẩy xuống hồ?“Nhường đường.” Lục Đình Kiêu lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa……Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Đế Đô.Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Lục Đình Kiêu đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Ninh Tịch vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.Trong hành lang, ngoài Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Quan Tử Dao và cha con Mạc Lăng Thiên nữa.Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Mạc Kiến Chương: “Bộ trưởng Mạc!”Mạc Kiến Chương liền lập tức trao đổi với họ.Quan Thụy thấy Mạc Kiến Chương còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: “Bộ trưởng Mạc, chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát?”Quan Tử Dao cũng mở miệng hỗ trợ: “Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm… Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi! Cháu sẽ nói chuyện với Dung Dung để em ấy đi xin lỗi Ninh Tịch ạ!”Quan Tử Dao nói xong còn quay sang nhìn Mạc Lăng Thiên xin giúp đỡ.Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.Lục Sùng Sơn suy nghĩ một hồi cũng nói: “Lão Mạc, quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!”Quan Thụy lập tức hùa theo: “Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu.”Ý tứ rõ rành rành là muốn Mạc Kiến Chương hóa chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.Cơ mà, nếu người nằm ở đây lúc này là Tào Lệ Dung thì ông ta sẽ không lựa lời mà nói như vậy đâu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này đến độ Ninh Tịch không còn đường lui nữa mới thôi, thậm chí còn tính kéo mấy người thân “hàng tôm hàng cá1” của Tào Lệ Dung ở quê lên đây để làm loạn nữa…1 Thành ngữ “hàng tôm hàng cá” dùng để chỉ sự đanh đá, cãi vã, lắm điều trong cách xử sự nhỏ nhen thô lậu, thường là của đàn bà con gái khi tranh chấp một quyền lợi gì đó.Mạc Kiến Chương nghe hai người bạn tốt khuyên vậy thì có chút do dự…Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: “Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!”Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.Quan Tử Dao và Quan Thụy nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Lục Đình Kiêu đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!“Là tôi.” Lục Đình Kiêu nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua chỗ Quan Thụy và Quan Tử Dao: “Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Mạc Kiến Chương cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát: “Tiểu Trần, cậu dẫn người đi đi.”
Nhan Như Ý trông thấy cô gái trong lòng Lục Đình Kiêu thì liền tỏ vẻ quả nhiên là thế, chẳng trách con trai lại nhảy xuống nhanh như vậy!
Nhưng… tại sao Ninh Tịch lại có xung đột với họ hàng của Tử Dao, lại còn bị đẩy xuống hồ?
“Nhường đường.” Lục Đình Kiêu lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa…
…
Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Đế Đô.
Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Lục Đình Kiêu đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Ninh Tịch vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Trong hành lang, ngoài Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Quan Tử Dao và cha con Mạc Lăng Thiên nữa.
Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.
Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Mạc Kiến Chương: “Bộ trưởng Mạc!”
Mạc Kiến Chương liền lập tức trao đổi với họ.
Quan Thụy thấy Mạc Kiến Chương còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: “Bộ trưởng Mạc, chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát?”
Quan Tử Dao cũng mở miệng hỗ trợ: “Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm… Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi! Cháu sẽ nói chuyện với Dung Dung để em ấy đi xin lỗi Ninh Tịch ạ!”
Quan Tử Dao nói xong còn quay sang nhìn Mạc Lăng Thiên xin giúp đỡ.
Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Lục Sùng Sơn suy nghĩ một hồi cũng nói: “Lão Mạc, quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!”
Quan Thụy lập tức hùa theo: “Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu.”
Ý tứ rõ rành rành là muốn Mạc Kiến Chương hóa chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.
Cơ mà, nếu người nằm ở đây lúc này là Tào Lệ Dung thì ông ta sẽ không lựa lời mà nói như vậy đâu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này đến độ Ninh Tịch không còn đường lui nữa mới thôi, thậm chí còn tính kéo mấy người thân “hàng tôm hàng cá1” của Tào Lệ Dung ở quê lên đây để làm loạn nữa…
1 Thành ngữ “hàng tôm hàng cá” dùng để chỉ sự đanh đá, cãi vã, lắm điều trong cách xử sự nhỏ nhen thô lậu, thường là của đàn bà con gái khi tranh chấp một quyền lợi gì đó.
Mạc Kiến Chương nghe hai người bạn tốt khuyên vậy thì có chút do dự…
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: “Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!”
Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.
Quan Tử Dao và Quan Thụy nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Lục Đình Kiêu đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!
“Là tôi.” Lục Đình Kiêu nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.
Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua chỗ Quan Thụy và Quan Tử Dao: “Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”
Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Mạc Kiến Chương cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát: “Tiểu Trần, cậu dẫn người đi đi.”
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… Nhan Như Ý trông thấy cô gái trong lòng Lục Đình Kiêu thì liền tỏ vẻ quả nhiên là thế, chẳng trách con trai lại nhảy xuống nhanh như vậy!Nhưng… tại sao Ninh Tịch lại có xung đột với họ hàng của Tử Dao, lại còn bị đẩy xuống hồ?“Nhường đường.” Lục Đình Kiêu lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa……Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Đế Đô.Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Lục Đình Kiêu đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Ninh Tịch vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.Trong hành lang, ngoài Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Quan Tử Dao và cha con Mạc Lăng Thiên nữa.Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đồng phục đi tới, bắt tay chào Mạc Kiến Chương: “Bộ trưởng Mạc!”Mạc Kiến Chương liền lập tức trao đổi với họ.Quan Thụy thấy Mạc Kiến Chương còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: “Bộ trưởng Mạc, chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến các đồng chí cảnh sát?”Quan Tử Dao cũng mở miệng hỗ trợ: “Hôm nay là sinh nhật của chú, làm to chuyện thế này chỉ e là không hay lắm… Chuyện này, chúng ta lén giải quyết với nhau là được rồi! Cháu sẽ nói chuyện với Dung Dung để em ấy đi xin lỗi Ninh Tịch ạ!”Quan Tử Dao nói xong còn quay sang nhìn Mạc Lăng Thiên xin giúp đỡ.Thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên hơi chau mày lại, anh đưa mắt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ đang chớp lóe kia, cuối cùng vẫn không có mở miệng.Lục Sùng Sơn suy nghĩ một hồi cũng nói: “Lão Mạc, quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!”Quan Thụy lập tức hùa theo: “Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu.”Ý tứ rõ rành rành là muốn Mạc Kiến Chương hóa chuyện to thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.Cơ mà, nếu người nằm ở đây lúc này là Tào Lệ Dung thì ông ta sẽ không lựa lời mà nói như vậy đâu, nhất định sẽ làm lớn chuyện này đến độ Ninh Tịch không còn đường lui nữa mới thôi, thậm chí còn tính kéo mấy người thân “hàng tôm hàng cá1” của Tào Lệ Dung ở quê lên đây để làm loạn nữa…1 Thành ngữ “hàng tôm hàng cá” dùng để chỉ sự đanh đá, cãi vã, lắm điều trong cách xử sự nhỏ nhen thô lậu, thường là của đàn bà con gái khi tranh chấp một quyền lợi gì đó.Mạc Kiến Chương nghe hai người bạn tốt khuyên vậy thì có chút do dự…Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: “Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!”Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.Quan Tử Dao và Quan Thụy nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Lục Đình Kiêu đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!“Là tôi.” Lục Đình Kiêu nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua chỗ Quan Thụy và Quan Tử Dao: “Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Mạc Kiến Chương cũng biết không thể đè ép được chuyện này nữa, vì vậy bèn nói với đồng chí cảnh sát: “Tiểu Trần, cậu dẫn người đi đi.”