Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng…

Chương 1744: Không tin bất kì ai

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… “Sau đó bọn chúng có tìm cô nữa không?” Lục Cảnh Lễ nói.“Không có… bọn chúng bảo khi nào cần sẽ liên lạc tôi… đoán chừng là đang đợi cơ hội ra tay… bọn chúng uy hiếp tôi không được nói cho bất kì kẻ nào… nếu không em tôi sẽ gặp nguy hiểm…”Sở dĩ hôm nay Tiểu Đào nói hết tất cả mọi chuyện một phần là vì sự áy náy tự trách và đau đớn sau khi nhìn thấy Ninh Tịch.Phần còn lại cũng bởi cô biết nơi đây tuyệt đối an toàn nên cô mới buông lỏng cảnh giác mà nói hết.Nghĩ đến Ninh Tịch, Tiểu Đào lại khóc không thành tiếng: “Anh Tịch tin tưởng và đối xử tốt với em như thế… từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ em… những nghệ sĩ khác đều mắng chửi trợ lý của bọn họ, không vui thì còn đánh đập! Nhưng anh Tịch vẫn luôn dịu dàng, mỗi lần có gì ăn ngon cũng đều phần em cả, rõ ràng em mới là trợ lý mà anh ấy cứ luôn sợ em mệt, việc bẩn việc nặng gì cũng không cho em làm…”“Quãng thời gian làm việc với anh Tịch là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời em, em thật sự… thật sự hy vọng có thể ở cùng anh ấy cả đời…”“Nhưng mà… đã không còn cơ hội nữa rồi…”Nghe Tiểu Đào nói thế, Lâm Chi Chi cũng chẳng biết nói gì hơn. Mặc dù khó tin nhưng kẻ phản bội lại là người Ninh Tịch tin tưởng nhất, nhưng tình huống của Tiểu Đào như thế cô cũng chẳng thể chỉ trích được gì.Tiểu Đào hít sâu một hơi rồi cố ngừng khóc, cô nhìn về phía Lục Đình Kiêu cầu xin: “Lục tổng, là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của anh Tịch với tôi! Có lỗi với công ty, tôi mặc ngài xử trí! Nhưng tôi chỉ sợ đám người kia biết được tin tức của tôi bên này sẽ nổi điên khiến em tôi xảy ra chuyện… Tôi biết ngài thần thông quảng đại, ngài xử lí tôi thế nào cũng được, nhưng mà có thể… có thể giúp em trai tôi một tay không…”Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Đình Kiêu.Lục Đình Kiêu nói: “Tôi sẽ không xử lý cô, cô là người của Tiểu Tịch cho nên phải giải quyết cô thế nào cũng là do cô ấy quyết định. Còn chuyện em trai của cô thì nếu cô tin tưởng, tôi cam đoan là cậu ấy an toàn. Nhưng, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi.”Lục Cảnh Lễ đứng một bên giải thích: “Ý là, cô cứ coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, tiếp tục giữ liên lạc với đám người bên kia để làm gián điệp cho bọn tôi. Đám người kia có bất cứ động tĩnh gì thì cô đều phải thông báo cho bọn tôi đầu tiên!”Tiểu Đào vốn đã cho đây là trường hợp xấu nhất rồi, hoàn toàn không ngờ được kết quả cuối cùng lại thành như vậy.Biết là Lục Đình Kiêu nể mặt Ninh Tịch nên mới cho mình một cơ hội, nước mắt mắt Tiểu Đào lại trào ra, cô gật đầu liên tục nói: “Tôi có thể làm tất cả mọi thứ! Chỉ cần tôi có thể đền bù sai lầm này!”“Phía em trai cô, người khác có thể ra tay thì tôi cũng có thể.” Lục Đình Kiêu lạnh lùng bổ sung một câu.Rất rõ ràng, anh không tin tưởng bất cứ một người nào cả.Sống lưng Tiểu Đào cứng đờ, toàn thân run như cầy sấy: “Tôi hiểu, tôi hiểu…”Tiểu Đào biết mình từng phản bội Ninh Tịch thế nên cũng coi như đã đánh mất sạch niềm tin, cách làm của Lục tổng cô hoàn toàn hiểu.Thay vì cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng thì thà đi tin tưởng Lục tổng, coi như có bị Lục tổng khống chế cũng tốt hơn là bị đám người kia uy hiếp.Lâm Chi Chi nhìn cách xử lý của Lục Đình Kiêu thì khẽ thở ra một hơi. Cách làm như vậy đúng là thích hợp nhất, thời điểm lúc này rất đặc thù, nếu đột nhiên thay đổi trợ lý hay dùng bên cạnh Ninh Tịch sẽ gây ra động tĩnh lớn. Nếu đổi người khác thì chưa nói đến chuyện phải giải thích với người ta thế nào, mà chính bản thân Lâm Chi Chi cũng không thể yên tâm mà dùng…

“Sau đó bọn chúng có tìm cô nữa không?” Lục Cảnh Lễ nói.

“Không có… bọn chúng bảo khi nào cần sẽ liên lạc tôi… đoán chừng là đang đợi cơ hội ra tay… bọn chúng uy hiếp tôi không được nói cho bất kì kẻ nào… nếu không em tôi sẽ gặp nguy hiểm…”

Sở dĩ hôm nay Tiểu Đào nói hết tất cả mọi chuyện một phần là vì sự áy náy tự trách và đau đớn sau khi nhìn thấy Ninh Tịch.

Phần còn lại cũng bởi cô biết nơi đây tuyệt đối an toàn nên cô mới buông lỏng cảnh giác mà nói hết.

Nghĩ đến Ninh Tịch, Tiểu Đào lại khóc không thành tiếng: “Anh Tịch tin tưởng và đối xử tốt với em như thế… từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ em… những nghệ sĩ khác đều mắng chửi trợ lý của bọn họ, không vui thì còn đánh đập! Nhưng anh Tịch vẫn luôn dịu dàng, mỗi lần có gì ăn ngon cũng đều phần em cả, rõ ràng em mới là trợ lý mà anh ấy cứ luôn sợ em mệt, việc bẩn việc nặng gì cũng không cho em làm…”

“Quãng thời gian làm việc với anh Tịch là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời em, em thật sự… thật sự hy vọng có thể ở cùng anh ấy cả đời…”

“Nhưng mà… đã không còn cơ hội nữa rồi…”

Nghe Tiểu Đào nói thế, Lâm Chi Chi cũng chẳng biết nói gì hơn. Mặc dù khó tin nhưng kẻ phản bội lại là người Ninh Tịch tin tưởng nhất, nhưng tình huống của Tiểu Đào như thế cô cũng chẳng thể chỉ trích được gì.

Tiểu Đào hít sâu một hơi rồi cố ngừng khóc, cô nhìn về phía Lục Đình Kiêu cầu xin: “Lục tổng, là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của anh Tịch với tôi! Có lỗi với công ty, tôi mặc ngài xử trí! Nhưng tôi chỉ sợ đám người kia biết được tin tức của tôi bên này sẽ nổi điên khiến em tôi xảy ra chuyện… Tôi biết ngài thần thông quảng đại, ngài xử lí tôi thế nào cũng được, nhưng mà có thể… có thể giúp em trai tôi một tay không…”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nói: “Tôi sẽ không xử lý cô, cô là người của Tiểu Tịch cho nên phải giải quyết cô thế nào cũng là do cô ấy quyết định. Còn chuyện em trai của cô thì nếu cô tin tưởng, tôi cam đoan là cậu ấy an toàn. Nhưng, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi.”

Lục Cảnh Lễ đứng một bên giải thích: “Ý là, cô cứ coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, tiếp tục giữ liên lạc với đám người bên kia để làm gián điệp cho bọn tôi. Đám người kia có bất cứ động tĩnh gì thì cô đều phải thông báo cho bọn tôi đầu tiên!”

Tiểu Đào vốn đã cho đây là trường hợp xấu nhất rồi, hoàn toàn không ngờ được kết quả cuối cùng lại thành như vậy.

Biết là Lục Đình Kiêu nể mặt Ninh Tịch nên mới cho mình một cơ hội, nước mắt mắt Tiểu Đào lại trào ra, cô gật đầu liên tục nói: “Tôi có thể làm tất cả mọi thứ! Chỉ cần tôi có thể đền bù sai lầm này!”

“Phía em trai cô, người khác có thể ra tay thì tôi cũng có thể.” Lục Đình Kiêu lạnh lùng bổ sung một câu.

Rất rõ ràng, anh không tin tưởng bất cứ một người nào cả.

Sống lưng Tiểu Đào cứng đờ, toàn thân run như cầy sấy: “Tôi hiểu, tôi hiểu…”

Tiểu Đào biết mình từng phản bội Ninh Tịch thế nên cũng coi như đã đánh mất sạch niềm tin, cách làm của Lục tổng cô hoàn toàn hiểu.

Thay vì cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng thì thà đi tin tưởng Lục tổng, coi như có bị Lục tổng khống chế cũng tốt hơn là bị đám người kia uy hiếp.

Lâm Chi Chi nhìn cách xử lý của Lục Đình Kiêu thì khẽ thở ra một hơi. Cách làm như vậy đúng là thích hợp nhất, thời điểm lúc này rất đặc thù, nếu đột nhiên thay đổi trợ lý hay dùng bên cạnh Ninh Tịch sẽ gây ra động tĩnh lớn. Nếu đổi người khác thì chưa nói đến chuyện phải giải thích với người ta thế nào, mà chính bản thân Lâm Chi Chi cũng không thể yên tâm mà dùng…

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… “Sau đó bọn chúng có tìm cô nữa không?” Lục Cảnh Lễ nói.“Không có… bọn chúng bảo khi nào cần sẽ liên lạc tôi… đoán chừng là đang đợi cơ hội ra tay… bọn chúng uy hiếp tôi không được nói cho bất kì kẻ nào… nếu không em tôi sẽ gặp nguy hiểm…”Sở dĩ hôm nay Tiểu Đào nói hết tất cả mọi chuyện một phần là vì sự áy náy tự trách và đau đớn sau khi nhìn thấy Ninh Tịch.Phần còn lại cũng bởi cô biết nơi đây tuyệt đối an toàn nên cô mới buông lỏng cảnh giác mà nói hết.Nghĩ đến Ninh Tịch, Tiểu Đào lại khóc không thành tiếng: “Anh Tịch tin tưởng và đối xử tốt với em như thế… từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ em… những nghệ sĩ khác đều mắng chửi trợ lý của bọn họ, không vui thì còn đánh đập! Nhưng anh Tịch vẫn luôn dịu dàng, mỗi lần có gì ăn ngon cũng đều phần em cả, rõ ràng em mới là trợ lý mà anh ấy cứ luôn sợ em mệt, việc bẩn việc nặng gì cũng không cho em làm…”“Quãng thời gian làm việc với anh Tịch là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời em, em thật sự… thật sự hy vọng có thể ở cùng anh ấy cả đời…”“Nhưng mà… đã không còn cơ hội nữa rồi…”Nghe Tiểu Đào nói thế, Lâm Chi Chi cũng chẳng biết nói gì hơn. Mặc dù khó tin nhưng kẻ phản bội lại là người Ninh Tịch tin tưởng nhất, nhưng tình huống của Tiểu Đào như thế cô cũng chẳng thể chỉ trích được gì.Tiểu Đào hít sâu một hơi rồi cố ngừng khóc, cô nhìn về phía Lục Đình Kiêu cầu xin: “Lục tổng, là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của anh Tịch với tôi! Có lỗi với công ty, tôi mặc ngài xử trí! Nhưng tôi chỉ sợ đám người kia biết được tin tức của tôi bên này sẽ nổi điên khiến em tôi xảy ra chuyện… Tôi biết ngài thần thông quảng đại, ngài xử lí tôi thế nào cũng được, nhưng mà có thể… có thể giúp em trai tôi một tay không…”Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Đình Kiêu.Lục Đình Kiêu nói: “Tôi sẽ không xử lý cô, cô là người của Tiểu Tịch cho nên phải giải quyết cô thế nào cũng là do cô ấy quyết định. Còn chuyện em trai của cô thì nếu cô tin tưởng, tôi cam đoan là cậu ấy an toàn. Nhưng, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi.”Lục Cảnh Lễ đứng một bên giải thích: “Ý là, cô cứ coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, tiếp tục giữ liên lạc với đám người bên kia để làm gián điệp cho bọn tôi. Đám người kia có bất cứ động tĩnh gì thì cô đều phải thông báo cho bọn tôi đầu tiên!”Tiểu Đào vốn đã cho đây là trường hợp xấu nhất rồi, hoàn toàn không ngờ được kết quả cuối cùng lại thành như vậy.Biết là Lục Đình Kiêu nể mặt Ninh Tịch nên mới cho mình một cơ hội, nước mắt mắt Tiểu Đào lại trào ra, cô gật đầu liên tục nói: “Tôi có thể làm tất cả mọi thứ! Chỉ cần tôi có thể đền bù sai lầm này!”“Phía em trai cô, người khác có thể ra tay thì tôi cũng có thể.” Lục Đình Kiêu lạnh lùng bổ sung một câu.Rất rõ ràng, anh không tin tưởng bất cứ một người nào cả.Sống lưng Tiểu Đào cứng đờ, toàn thân run như cầy sấy: “Tôi hiểu, tôi hiểu…”Tiểu Đào biết mình từng phản bội Ninh Tịch thế nên cũng coi như đã đánh mất sạch niềm tin, cách làm của Lục tổng cô hoàn toàn hiểu.Thay vì cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng thì thà đi tin tưởng Lục tổng, coi như có bị Lục tổng khống chế cũng tốt hơn là bị đám người kia uy hiếp.Lâm Chi Chi nhìn cách xử lý của Lục Đình Kiêu thì khẽ thở ra một hơi. Cách làm như vậy đúng là thích hợp nhất, thời điểm lúc này rất đặc thù, nếu đột nhiên thay đổi trợ lý hay dùng bên cạnh Ninh Tịch sẽ gây ra động tĩnh lớn. Nếu đổi người khác thì chưa nói đến chuyện phải giải thích với người ta thế nào, mà chính bản thân Lâm Chi Chi cũng không thể yên tâm mà dùng…

Chương 1744: Không tin bất kì ai