Nhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng…

Chương 2040: Nỗi đau như moi tim

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… “Oh my god! Đẹp quá đi mất!”“Đấy chính là tài nghệ thủ công Trung Hoa trong truyền thuyết đấy à?”“Nếu tôi không nhầm, mấy bộ này đều dùng kĩ thuật dệt gấm xuất phát từ thời Đường, công nghệ chế tác cũng vô cùng phức tạp, một đoạn ngắn thôi cũng phải tốn mất mấy tháng đấy!”“Đặc biệt quá đi mất! Văn hóa Trung Quốc thật thần kỳ!”Còn dân trong giới, thậm chí là cả những nhà thiết kế vốn có định kiến với phong cách Trung Hoa, lúc này cũng không nhịn được mà phải thừa nhận từng bộ đồ trên người những cô người mẫu kia thật sự quá kinh diễm.Mà lúc này, các fan đang theo dõi trực tiếp lại càng kích động không thôi, ai nấy đều cảm thấy tự hào vô cùng.[Oa! Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp quá! Văn hóa nước mình tuyệt vời ông mặt trời!][Đẹp quá đi mất! Đúng là History không khiến chúng ta thất vọng! Đây chính là truyền thông văn hóa cội nguồn của Trung Hoa đấy!][Tôi cảm thấy tôi sắp thành fan của Ninh Tuyết Lạc mất rồi!]…Trong tiếng tung hô ùn ùn kéo tới, không ai chú ý thấy một bóng người trong góc tối, gương mặt thanh tú ấy lúc này bỗng tái nhợt, làn môi run rẩy sắp bị cắn tới bật máu.NGHÊ! THƯỜNG! VŨ! Y!!!Là Nghê Thường Vũ Y của cậu!Bản thiết kế Nghê Thường Vũ Y mà cậu tốn mất nửa năm mới có thể hoàn thành, lại tốn thêm hai năm trời tự mình đi học nghệ mà đích thân làm nên từng đường kim mũi chỉ!Là “Nghê Thường Vũ Y” mà khi ấy Đới Uy đã lừa cậu rằng nó đã bị thiêu rụi trong phòng hàng mẫu.Thế mà, lúc này lại xuất hiện trên sân khấu chữ T của tuần lễ thời trang Lorraine, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt cậu!!!Đó không phải là niềm vui mất đi rồi tìm về được, mà thay vào đó là sự căm hận ngút trời, là nỗi đau tê tâm liệt phế khi xương máu của mình bị người ta móc mất!…Ngồi cách đó không xa, khi thấy tác phẩm của History xuất hiện, Ninh Tịch đã cảm thấy có dự cảm không lành, phản ứng đầu tiên của cô chính là quay qua nhìn phản ứng của Cung Thượng Trạch.Kết quả vừa nhìn, quả nhiên sắc mặt Cung Thượng Trạch ngày càng kém, thậm chí còn có dấu hiệu như đang trên bờ sụp đổ. Cô chưa từng thấy dáng vẻ Cung Thượng Trạch kích động đến thế bao giờ?Nguy rồi…Xem ra tác phẩm được gọi là tốn mất hai năm tâm huyết này của Đới Uy chính là bản thiết kế của Cung Thượng Thạch.Thậm chí, không chỉ là bản thiết kế… mà ngay đến cả quá trình may… nói không chừng cũng chính là tự tay Cung Thượng Trạch chế tác nên.Cô nhớ cô từng nghe Cung Thượng Trạch nói không chỉ một lần, tác phẩm hoàn mĩ nhất cuộc đời này của cậu đã bị hủy trong một vụ cháy.Bộ sưu tập đó có tên “Nghê Thường Vũ Y”.Chẳng lẽ……Tác phẩm của History lần này lại một lần nữa khiến cả thế giới phải trầm trồ, truyền thông trong nước đã ùa lên muốn được phỏng vấn Đới Uy – nhà thiết kế hàng đầu này.Một phóng viên XX của nước ngoài nói: “Anh Đới, tác phẩm lần này của anh thật sự quá tuyệt vời, không biết linh cảm của anh bắt nguồn từ đâu?”Đới Uy mỉm cười, ngào nghễ đáp: “Cảm hứng đến từ văn hóa năm nghìn năm lịch sử của Trung Quốc thân yêu của tôi!”Phóng viên YY của Trung Quốc kích động: “Anh Đới nói hay quá, xin hỏi những bộ đồ này dùng những kĩ thuật cổ nào, nghe nói là tự thay anh chế tác, là vậy sao?”Đới Uy vuốt cằm nói: “Tôi dùng lụa, gấm Tô Châu và kĩ thuật thêu bàn kim để thực hiện, bản thiết kế do chính tôi độc lập hoàn thành nhưng phần chế tác là do tôi và đội ngũ cùng hoàn thành, họ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.”“Anh Đới khiêm tốn quá, mọi người đều biết, bản thiết kế chính là linh hồn của bộ quần áo mà! Ngoài ra, bản thiết kế lần này của anh còn xuất sắc hơn cả bộ sưu tập “Vườn xuân” hai năm trước, không biết chủ đề của bộ sưu tập lần này có tên là gì?” Phóng viên hỏi.Đới Uy liền trả lời ngay lập tức: “Nghê Thường Vũ Y.”

“Oh my god! Đẹp quá đi mất!”

“Đấy chính là tài nghệ thủ công Trung Hoa trong truyền thuyết đấy à?”

“Nếu tôi không nhầm, mấy bộ này đều dùng kĩ thuật dệt gấm xuất phát từ thời Đường, công nghệ chế tác cũng vô cùng phức tạp, một đoạn ngắn thôi cũng phải tốn mất mấy tháng đấy!”

“Đặc biệt quá đi mất! Văn hóa Trung Quốc thật thần kỳ!”

Còn dân trong giới, thậm chí là cả những nhà thiết kế vốn có định kiến với phong cách Trung Hoa, lúc này cũng không nhịn được mà phải thừa nhận từng bộ đồ trên người những cô người mẫu kia thật sự quá kinh diễm.

Mà lúc này, các fan đang theo dõi trực tiếp lại càng kích động không thôi, ai nấy đều cảm thấy tự hào vô cùng.

[Oa! Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp quá! Văn hóa nước mình tuyệt vời ông mặt trời!]

[Đẹp quá đi mất! Đúng là History không khiến chúng ta thất vọng! Đây chính là truyền thông văn hóa cội nguồn của Trung Hoa đấy!]

[Tôi cảm thấy tôi sắp thành fan của Ninh Tuyết Lạc mất rồi!]

Trong tiếng tung hô ùn ùn kéo tới, không ai chú ý thấy một bóng người trong góc tối, gương mặt thanh tú ấy lúc này bỗng tái nhợt, làn môi run rẩy sắp bị cắn tới bật máu.

NGHÊ! THƯỜNG! VŨ! Y!!!

Là Nghê Thường Vũ Y của cậu!

Bản thiết kế Nghê Thường Vũ Y mà cậu tốn mất nửa năm mới có thể hoàn thành, lại tốn thêm hai năm trời tự mình đi học nghệ mà đích thân làm nên từng đường kim mũi chỉ!

Là “Nghê Thường Vũ Y” mà khi ấy Đới Uy đã lừa cậu rằng nó đã bị thiêu rụi trong phòng hàng mẫu.

Thế mà, lúc này lại xuất hiện trên sân khấu chữ T của tuần lễ thời trang Lorraine, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt cậu!!!

Đó không phải là niềm vui mất đi rồi tìm về được, mà thay vào đó là sự căm hận ngút trời, là nỗi đau tê tâm liệt phế khi xương máu của mình bị người ta móc mất!

Ngồi cách đó không xa, khi thấy tác phẩm của History xuất hiện, Ninh Tịch đã cảm thấy có dự cảm không lành, phản ứng đầu tiên của cô chính là quay qua nhìn phản ứng của Cung Thượng Trạch.

Kết quả vừa nhìn, quả nhiên sắc mặt Cung Thượng Trạch ngày càng kém, thậm chí còn có dấu hiệu như đang trên bờ sụp đổ. Cô chưa từng thấy dáng vẻ Cung Thượng Trạch kích động đến thế bao giờ?

Nguy rồi…

Xem ra tác phẩm được gọi là tốn mất hai năm tâm huyết này của Đới Uy chính là bản thiết kế của Cung Thượng Thạch.

Thậm chí, không chỉ là bản thiết kế… mà ngay đến cả quá trình may… nói không chừng cũng chính là tự tay Cung Thượng Trạch chế tác nên.

Cô nhớ cô từng nghe Cung Thượng Trạch nói không chỉ một lần, tác phẩm hoàn mĩ nhất cuộc đời này của cậu đã bị hủy trong một vụ cháy.

Bộ sưu tập đó có tên “Nghê Thường Vũ Y”.

Chẳng lẽ…

Tác phẩm của History lần này lại một lần nữa khiến cả thế giới phải trầm trồ, truyền thông trong nước đã ùa lên muốn được phỏng vấn Đới Uy – nhà thiết kế hàng đầu này.

Một phóng viên XX của nước ngoài nói: “Anh Đới, tác phẩm lần này của anh thật sự quá tuyệt vời, không biết linh cảm của anh bắt nguồn từ đâu?”

Đới Uy mỉm cười, ngào nghễ đáp: “Cảm hứng đến từ văn hóa năm nghìn năm lịch sử của Trung Quốc thân yêu của tôi!”

Phóng viên YY của Trung Quốc kích động: “Anh Đới nói hay quá, xin hỏi những bộ đồ này dùng những kĩ thuật cổ nào, nghe nói là tự thay anh chế tác, là vậy sao?”

Đới Uy vuốt cằm nói: “Tôi dùng lụa, gấm Tô Châu và kĩ thuật thêu bàn kim để thực hiện, bản thiết kế do chính tôi độc lập hoàn thành nhưng phần chế tác là do tôi và đội ngũ cùng hoàn thành, họ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.”

“Anh Đới khiêm tốn quá, mọi người đều biết, bản thiết kế chính là linh hồn của bộ quần áo mà! Ngoài ra, bản thiết kế lần này của anh còn xuất sắc hơn cả bộ sưu tập “Vườn xuân” hai năm trước, không biết chủ đề của bộ sưu tập lần này có tên là gì?” Phóng viên hỏi.

Đới Uy liền trả lời ngay lập tức: “Nghê Thường Vũ Y.”

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng MộtTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhNhiệt độ nóng rực như thể nham thạch nóng chảy trong lòng núi lửa dường như muốn đốt cháy cô, thứ duy nhất có thể giải thoát cho cô chỉ có người đàn ông trước mặt……. Bám chặt vào làn da lành lạnh như đá cẩm thạch, bản năng muốn sống trong cô cuối cùng cũng khiến cô buông tha cho sự chống cự…. Đau đớn pha lẫn khoái cảm từng chút từng chút một bốc lên, như một những đợt pháo hoa không ngừng nổ tung trong đầu cô, khiến cho cô như một con thuyền cô độc dấn thân vào biển lửa đang cháy rừng rực….. Cảm giác bấp bênh khi chìm khi nổi, nhưng lại khó mà kiềm chế được bản thân mình chìm đắm vào đó. “Này, cô tỉnh lại đi…. ở đây lạnh lắm, đừng ngủ ở đây rồi để cảm lạnh.” Vai bị đè nặng khiến cho Ninh Tịch đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt ân cần của cô y tá, nhất thời cảm thấy chột dạ đến mức mặt mũi đỏ hồng, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu để trốn. Đáng chết, một thời gian dài đã trôi qua kể từ sau cái đêm say rượu làm loạn đó, cái đêm cô làm loạn với Tô Diễn thi thoảng… “Oh my god! Đẹp quá đi mất!”“Đấy chính là tài nghệ thủ công Trung Hoa trong truyền thuyết đấy à?”“Nếu tôi không nhầm, mấy bộ này đều dùng kĩ thuật dệt gấm xuất phát từ thời Đường, công nghệ chế tác cũng vô cùng phức tạp, một đoạn ngắn thôi cũng phải tốn mất mấy tháng đấy!”“Đặc biệt quá đi mất! Văn hóa Trung Quốc thật thần kỳ!”Còn dân trong giới, thậm chí là cả những nhà thiết kế vốn có định kiến với phong cách Trung Hoa, lúc này cũng không nhịn được mà phải thừa nhận từng bộ đồ trên người những cô người mẫu kia thật sự quá kinh diễm.Mà lúc này, các fan đang theo dõi trực tiếp lại càng kích động không thôi, ai nấy đều cảm thấy tự hào vô cùng.[Oa! Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp quá! Văn hóa nước mình tuyệt vời ông mặt trời!][Đẹp quá đi mất! Đúng là History không khiến chúng ta thất vọng! Đây chính là truyền thông văn hóa cội nguồn của Trung Hoa đấy!][Tôi cảm thấy tôi sắp thành fan của Ninh Tuyết Lạc mất rồi!]…Trong tiếng tung hô ùn ùn kéo tới, không ai chú ý thấy một bóng người trong góc tối, gương mặt thanh tú ấy lúc này bỗng tái nhợt, làn môi run rẩy sắp bị cắn tới bật máu.NGHÊ! THƯỜNG! VŨ! Y!!!Là Nghê Thường Vũ Y của cậu!Bản thiết kế Nghê Thường Vũ Y mà cậu tốn mất nửa năm mới có thể hoàn thành, lại tốn thêm hai năm trời tự mình đi học nghệ mà đích thân làm nên từng đường kim mũi chỉ!Là “Nghê Thường Vũ Y” mà khi ấy Đới Uy đã lừa cậu rằng nó đã bị thiêu rụi trong phòng hàng mẫu.Thế mà, lúc này lại xuất hiện trên sân khấu chữ T của tuần lễ thời trang Lorraine, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt cậu!!!Đó không phải là niềm vui mất đi rồi tìm về được, mà thay vào đó là sự căm hận ngút trời, là nỗi đau tê tâm liệt phế khi xương máu của mình bị người ta móc mất!…Ngồi cách đó không xa, khi thấy tác phẩm của History xuất hiện, Ninh Tịch đã cảm thấy có dự cảm không lành, phản ứng đầu tiên của cô chính là quay qua nhìn phản ứng của Cung Thượng Trạch.Kết quả vừa nhìn, quả nhiên sắc mặt Cung Thượng Trạch ngày càng kém, thậm chí còn có dấu hiệu như đang trên bờ sụp đổ. Cô chưa từng thấy dáng vẻ Cung Thượng Trạch kích động đến thế bao giờ?Nguy rồi…Xem ra tác phẩm được gọi là tốn mất hai năm tâm huyết này của Đới Uy chính là bản thiết kế của Cung Thượng Thạch.Thậm chí, không chỉ là bản thiết kế… mà ngay đến cả quá trình may… nói không chừng cũng chính là tự tay Cung Thượng Trạch chế tác nên.Cô nhớ cô từng nghe Cung Thượng Trạch nói không chỉ một lần, tác phẩm hoàn mĩ nhất cuộc đời này của cậu đã bị hủy trong một vụ cháy.Bộ sưu tập đó có tên “Nghê Thường Vũ Y”.Chẳng lẽ……Tác phẩm của History lần này lại một lần nữa khiến cả thế giới phải trầm trồ, truyền thông trong nước đã ùa lên muốn được phỏng vấn Đới Uy – nhà thiết kế hàng đầu này.Một phóng viên XX của nước ngoài nói: “Anh Đới, tác phẩm lần này của anh thật sự quá tuyệt vời, không biết linh cảm của anh bắt nguồn từ đâu?”Đới Uy mỉm cười, ngào nghễ đáp: “Cảm hứng đến từ văn hóa năm nghìn năm lịch sử của Trung Quốc thân yêu của tôi!”Phóng viên YY của Trung Quốc kích động: “Anh Đới nói hay quá, xin hỏi những bộ đồ này dùng những kĩ thuật cổ nào, nghe nói là tự thay anh chế tác, là vậy sao?”Đới Uy vuốt cằm nói: “Tôi dùng lụa, gấm Tô Châu và kĩ thuật thêu bàn kim để thực hiện, bản thiết kế do chính tôi độc lập hoàn thành nhưng phần chế tác là do tôi và đội ngũ cùng hoàn thành, họ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.”“Anh Đới khiêm tốn quá, mọi người đều biết, bản thiết kế chính là linh hồn của bộ quần áo mà! Ngoài ra, bản thiết kế lần này của anh còn xuất sắc hơn cả bộ sưu tập “Vườn xuân” hai năm trước, không biết chủ đề của bộ sưu tập lần này có tên là gì?” Phóng viên hỏi.Đới Uy liền trả lời ngay lập tức: “Nghê Thường Vũ Y.”

Chương 2040: Nỗi đau như moi tim