Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 29: Thân thế của Vân Thi Thi
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu, hôm nay… mẹ bị đuổi việc, nên mẹ…”Hữu Hữu nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn cô, mở mắt thật to, hỏi lại mẹ: “Vì sao? Mẹ đã làm chuyện gì sai sao?”Vân Thi Thi lắc đầu, xoa xoa trán con trai mình: “Không… mai mẹ sẽ đi tìm việc làm, mẹ của Hữu Hữu rất giỏi mà đúng không, nhất định mẹ sẽ kiếm được một việc có tiền lương cao hơn chỗ cũ! Lúc đó, mỗi ngày mẹ sẽ đưa con đi ăn bánh bao cua gạch, thế nào, được không?”“Dạ được…” Hữu Hữu cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu, thừa lúc Vân Thi Thi không để ý, giấu đi giấy báo do cô giáo gửi, nhét vào trong áo sau lưng, không để cho cô đọc. Sau đó Hữu Hữu ngẩng đầu, cười nói: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”Vân Thi Thi dĩ nhiên không để ý đến hành động vừa rồi của Hữu Hữu, vì thế cũng không biết là con cô giấu cái gì.Mãi cho đến buổi tối vài ngày sau đó…Dùng xong bữa tối, Hữu Hữu ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, xếp dọn lại bàn ghế trong bếp, sau đó rửa chén. Hữu Hữu mở nước ấm, chăm chú rửa chén.Từ nhỏ Hữu Hữu đã được Vân Thi Thi dạy chút việc nhà, người ngoài nhìn vào thật không nghĩ đây chỉ mới là một đứa bé 6 tuổi.Vân Thi Thi đang lục trong đống đồ mang về từ công ty, cuối cùng cũng tìm ra cái điện thoại di động, thả điện thoại vào trong tạp dề, lúc khởi động máy, cô phát hiện ra cô giáo chủ nhiệm của Hữu Hữu đã gọi cho cô mấy cuộc, cô quay về phòng gọi lại cho cô giáo chủ nhiệm.Chủ nhiệm lớp nhận được điện thoại, liền nói với cô về việc nhà trẻ tổ chức đi vườn thú, nhà trẻ đã gửi thư báo cho phụ huynh, nhưng Hữu Hữu lại chậm trễ không chịu trả lời, nên cô giáo mới gọi về để hỏi ý kiến phụ huynh.Vân Thi Thi giật mình, cô dĩ nhiên là vẫn chưa biết chuyện này, vì thế cô lén lục cặp của Hữu Hữu, từ trong cặp lấy ra một tờ giấy báo.Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, cô chủ nhiệm có chút ngập ngừng, sau đó cô giáo cũng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, thật ra Hữu Hữu rất thích cùng bạn bè đi chơi, chi phí lần này cũng không nhiều… Có phải, gia đình của cô có chút khó khăn không?”Vân Thi Thi vội đáp: “Không có! Ngày mai tôi sẽ đưa đưa tiền đóng cho cháu ngay!”Ánh mắt cô trở nên phức tạp, cô tắt điện thoại, ngơ ngác đứng nhìn, lấy bút ký tên mình vào giấy báo.****Tại tập đoàn tài chính nhà họ Mộ.Mộ Uyển Nhu đi vào văn phòng tổng giám đốc, Mộ Nhã Triết hiện giờ không ở đây, mà chỉ có thư ký Ngải Luân đang ở trong phòng, đặt lên bàn tổng giám đốc một tập hồ sơ dày cộp, nhìn thấy Mộ Uyển Nhu, thư ký cúi đầu, ân cần hỏi thăm.“Bà tổng.”“Ừ.” Mộ Uyển Nhu cười đáp, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Mộ đâu rồi?”Thư ký cung kính trả lời: “Thưa, hiện giờ tổng tài không có ở công ty.”“Anh ấy ở đâu?”“Chiều nay tổng giám đốc có cuộc gặp quan trọng với bên Xí Hoa, khi nào trở về, tôi cũng không biết.”“Vậy thì…” Mộ Uyển Nhu gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp hồ sơ dày cộp để trên bàn, cầm lên, nhìn về phía thư ký hỏi: “Đây là cái gì?”Ngải Luân hơi ngẩn ra, do dự một lát, lập tức trả lời: “Đây là hồ sơ về một người mà tổng tài hôm qua bảo tôi đi điều tra.”“Hồ sơ? Tôi chắc xem được chứ?” Mộ Uyển Nhu thăm dò hỏi.Ngải Luân không đáp, mắt nhìn lỗ mũi, Mộ Uyển Nhu cũng không thèm để ý đến thư ký, cô ta là vợ tương lai của Mộ Nhã Triết, ông cô ta là người đứng đầu của nhà họ Mộ, thứ của chồng cô ta thì đương nhiên là cô ta có thể xem rồi. Vì thế cô ta xé niêm phong, cẩn thận lấy ra xấp hồ sơ trong đó.
“Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu, hôm nay… mẹ bị đuổi việc, nên mẹ…”
Hữu Hữu nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn cô, mở mắt thật to, hỏi lại mẹ: “Vì sao? Mẹ đã làm chuyện gì sai sao?”
Vân Thi Thi lắc đầu, xoa xoa trán con trai mình: “Không… mai mẹ sẽ đi tìm việc làm, mẹ của Hữu Hữu rất giỏi mà đúng không, nhất định mẹ sẽ kiếm được một việc có tiền lương cao hơn chỗ cũ! Lúc đó, mỗi ngày mẹ sẽ đưa con đi ăn bánh bao cua gạch, thế nào, được không?”
“Dạ được…” Hữu Hữu cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu, thừa lúc Vân Thi Thi không để ý, giấu đi giấy báo do cô giáo gửi, nhét vào trong áo sau lưng, không để cho cô đọc. Sau đó Hữu Hữu ngẩng đầu, cười nói: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”
Vân Thi Thi dĩ nhiên không để ý đến hành động vừa rồi của Hữu Hữu, vì thế cũng không biết là con cô giấu cái gì.
Mãi cho đến buổi tối vài ngày sau đó…
Dùng xong bữa tối, Hữu Hữu ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, xếp dọn lại bàn ghế trong bếp, sau đó rửa chén. Hữu Hữu mở nước ấm, chăm chú rửa chén.
Từ nhỏ Hữu Hữu đã được Vân Thi Thi dạy chút việc nhà, người ngoài nhìn vào thật không nghĩ đây chỉ mới là một đứa bé 6 tuổi.
Vân Thi Thi đang lục trong đống đồ mang về từ công ty, cuối cùng cũng tìm ra cái điện thoại di động, thả điện thoại vào trong tạp dề, lúc khởi động máy, cô phát hiện ra cô giáo chủ nhiệm của Hữu Hữu đã gọi cho cô mấy cuộc, cô quay về phòng gọi lại cho cô giáo chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp nhận được điện thoại, liền nói với cô về việc nhà trẻ tổ chức đi vườn thú, nhà trẻ đã gửi thư báo cho phụ huynh, nhưng Hữu Hữu lại chậm trễ không chịu trả lời, nên cô giáo mới gọi về để hỏi ý kiến phụ huynh.
Vân Thi Thi giật mình, cô dĩ nhiên là vẫn chưa biết chuyện này, vì thế cô lén lục cặp của Hữu Hữu, từ trong cặp lấy ra một tờ giấy báo.
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, cô chủ nhiệm có chút ngập ngừng, sau đó cô giáo cũng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, thật ra Hữu Hữu rất thích cùng bạn bè đi chơi, chi phí lần này cũng không nhiều… Có phải, gia đình của cô có chút khó khăn không?”
Vân Thi Thi vội đáp: “Không có! Ngày mai tôi sẽ đưa đưa tiền đóng cho cháu ngay!”
Ánh mắt cô trở nên phức tạp, cô tắt điện thoại, ngơ ngác đứng nhìn, lấy bút ký tên mình vào giấy báo.
****
Tại tập đoàn tài chính nhà họ Mộ.
Mộ Uyển Nhu đi vào văn phòng tổng giám đốc, Mộ Nhã Triết hiện giờ không ở đây, mà chỉ có thư ký Ngải Luân đang ở trong phòng, đặt lên bàn tổng giám đốc một tập hồ sơ dày cộp, nhìn thấy Mộ Uyển Nhu, thư ký cúi đầu, ân cần hỏi thăm.
“Bà tổng.”
“Ừ.” Mộ Uyển Nhu cười đáp, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Mộ đâu rồi?”
Thư ký cung kính trả lời: “Thưa, hiện giờ tổng tài không có ở công ty.”
“Anh ấy ở đâu?”
“Chiều nay tổng giám đốc có cuộc gặp quan trọng với bên Xí Hoa, khi nào trở về, tôi cũng không biết.”
“Vậy thì…” Mộ Uyển Nhu gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp hồ sơ dày cộp để trên bàn, cầm lên, nhìn về phía thư ký hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngải Luân hơi ngẩn ra, do dự một lát, lập tức trả lời: “Đây là hồ sơ về một người mà tổng tài hôm qua bảo tôi đi điều tra.”
“Hồ sơ? Tôi chắc xem được chứ?” Mộ Uyển Nhu thăm dò hỏi.
Ngải Luân không đáp, mắt nhìn lỗ mũi, Mộ Uyển Nhu cũng không thèm để ý đến thư ký, cô ta là vợ tương lai của Mộ Nhã Triết, ông cô ta là người đứng đầu của nhà họ Mộ, thứ của chồng cô ta thì đương nhiên là cô ta có thể xem rồi. Vì thế cô ta xé niêm phong, cẩn thận lấy ra xấp hồ sơ trong đó.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Mẹ xin lỗi, Hữu Hữu, hôm nay… mẹ bị đuổi việc, nên mẹ…”Hữu Hữu nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn cô, mở mắt thật to, hỏi lại mẹ: “Vì sao? Mẹ đã làm chuyện gì sai sao?”Vân Thi Thi lắc đầu, xoa xoa trán con trai mình: “Không… mai mẹ sẽ đi tìm việc làm, mẹ của Hữu Hữu rất giỏi mà đúng không, nhất định mẹ sẽ kiếm được một việc có tiền lương cao hơn chỗ cũ! Lúc đó, mỗi ngày mẹ sẽ đưa con đi ăn bánh bao cua gạch, thế nào, được không?”“Dạ được…” Hữu Hữu cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu, thừa lúc Vân Thi Thi không để ý, giấu đi giấy báo do cô giáo gửi, nhét vào trong áo sau lưng, không để cho cô đọc. Sau đó Hữu Hữu ngẩng đầu, cười nói: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”Vân Thi Thi dĩ nhiên không để ý đến hành động vừa rồi của Hữu Hữu, vì thế cũng không biết là con cô giấu cái gì.Mãi cho đến buổi tối vài ngày sau đó…Dùng xong bữa tối, Hữu Hữu ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, xếp dọn lại bàn ghế trong bếp, sau đó rửa chén. Hữu Hữu mở nước ấm, chăm chú rửa chén.Từ nhỏ Hữu Hữu đã được Vân Thi Thi dạy chút việc nhà, người ngoài nhìn vào thật không nghĩ đây chỉ mới là một đứa bé 6 tuổi.Vân Thi Thi đang lục trong đống đồ mang về từ công ty, cuối cùng cũng tìm ra cái điện thoại di động, thả điện thoại vào trong tạp dề, lúc khởi động máy, cô phát hiện ra cô giáo chủ nhiệm của Hữu Hữu đã gọi cho cô mấy cuộc, cô quay về phòng gọi lại cho cô giáo chủ nhiệm.Chủ nhiệm lớp nhận được điện thoại, liền nói với cô về việc nhà trẻ tổ chức đi vườn thú, nhà trẻ đã gửi thư báo cho phụ huynh, nhưng Hữu Hữu lại chậm trễ không chịu trả lời, nên cô giáo mới gọi về để hỏi ý kiến phụ huynh.Vân Thi Thi giật mình, cô dĩ nhiên là vẫn chưa biết chuyện này, vì thế cô lén lục cặp của Hữu Hữu, từ trong cặp lấy ra một tờ giấy báo.Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, cô chủ nhiệm có chút ngập ngừng, sau đó cô giáo cũng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, thật ra Hữu Hữu rất thích cùng bạn bè đi chơi, chi phí lần này cũng không nhiều… Có phải, gia đình của cô có chút khó khăn không?”Vân Thi Thi vội đáp: “Không có! Ngày mai tôi sẽ đưa đưa tiền đóng cho cháu ngay!”Ánh mắt cô trở nên phức tạp, cô tắt điện thoại, ngơ ngác đứng nhìn, lấy bút ký tên mình vào giấy báo.****Tại tập đoàn tài chính nhà họ Mộ.Mộ Uyển Nhu đi vào văn phòng tổng giám đốc, Mộ Nhã Triết hiện giờ không ở đây, mà chỉ có thư ký Ngải Luân đang ở trong phòng, đặt lên bàn tổng giám đốc một tập hồ sơ dày cộp, nhìn thấy Mộ Uyển Nhu, thư ký cúi đầu, ân cần hỏi thăm.“Bà tổng.”“Ừ.” Mộ Uyển Nhu cười đáp, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Mộ đâu rồi?”Thư ký cung kính trả lời: “Thưa, hiện giờ tổng tài không có ở công ty.”“Anh ấy ở đâu?”“Chiều nay tổng giám đốc có cuộc gặp quan trọng với bên Xí Hoa, khi nào trở về, tôi cũng không biết.”“Vậy thì…” Mộ Uyển Nhu gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp hồ sơ dày cộp để trên bàn, cầm lên, nhìn về phía thư ký hỏi: “Đây là cái gì?”Ngải Luân hơi ngẩn ra, do dự một lát, lập tức trả lời: “Đây là hồ sơ về một người mà tổng tài hôm qua bảo tôi đi điều tra.”“Hồ sơ? Tôi chắc xem được chứ?” Mộ Uyển Nhu thăm dò hỏi.Ngải Luân không đáp, mắt nhìn lỗ mũi, Mộ Uyển Nhu cũng không thèm để ý đến thư ký, cô ta là vợ tương lai của Mộ Nhã Triết, ông cô ta là người đứng đầu của nhà họ Mộ, thứ của chồng cô ta thì đương nhiên là cô ta có thể xem rồi. Vì thế cô ta xé niêm phong, cẩn thận lấy ra xấp hồ sơ trong đó.