Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 153: Hơi thở nguy hiểm

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đi xuyên qua ánh trăng mông lung, cô mơ hồ nhận biết nơi này dường như là một gian trong căn phòng tổng thống xa hoa.Trang hoàng xa hoa phong phú, cổng vòm tô điểm hoa hồng theo phong cách Châu Âu, thảm trải sàn đắt tiền, đi vào chút nữa, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn kingsize đủ chứa năm người.Cửa sổ để mở, gió đêm đi kèm với không khí trong lành xông vào, vén rèm cửa sổ màu đỏ thẫm lên, bay phất phới."Ồ? Chẳng lẽ là đi nhầm..."Cô cuống quít xoay người, cửa phòng đã khép chặc.Vân Thi Thi sửng sốt, duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, vặn vặn, nhưng vặn không ra.Cửa bị khóa trái?Trong lòng Vân Thi Thi cả kinh, hoang mang lo sợ, dùng sức gõ cửa: "Có ai không? Tại sao lại khóa trái cửa? Có ai ở bên ngoài không?"Không ai trả lời.Cô có chứng bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, ở trong bóng tối không phân biệt được phương hướng, sau một hồi lục lọi vẫn không tìm được công tắc điện, cô liền từ bỏ.Trong phòng thật sự yên tĩnh, làm cho cô có cảm giác không an toàn.Vân Thi Thi mơ mơ màng màng phân biệt phương hướng, lần mò đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay mở rộng rèm cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào.Cũng trong lúc đó, cô nhạy bén nhận ra ở sau lưng có chút động tĩnh khác thường, dường như ở trong phòng có sự tồn tại của người thứ hai.Vân Thi Thi nín thở tập trung suy nghĩ, trong bóng tối, chỉ nghe được ở sau lưng cô không xa, có tiếng bước chân bình tĩnh đi về phía cô, cùng lúc đó, dường như cô cảm nhận được một cỗ hơi thở có tính xâm lược mãnh liệt.Cô cảnh giác muốn quay người ngay lập tức, nhưng mà một giây sau, một cánh tay lạnh lẽo nhanh như chớp che hai mắt cô lại.Không chờ cô giãy dụa chống lại, hai tay của cô đã dễ dàng bị trói buộc, không thể động đậy.Theo sát phía sau, là một thân hình cao lớn bá đạo áp sát tới, ép cô về phía cửa sổ.Lễ phục để trần ở lưng dán thật chặt lên song cửa sổ lạnh lẽo.Cô tức thì hít vào một ngụm khí lạnh.Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, há miệng muốn lớn tiếng chất vấn người đến là ai.Không đợi cô lên tiếng, một đôi môi mềm mại nhưng nóng rực ngăn chặn tất cả âm thanh của cô, ra sức chà đạp môi cô.Là một người đàn ông, vóc người cao gầy, cô miễn cưỡng đứng đến ngực anh, thế tiến công của anh hung hăng, lại giống như mãnh thú hồng thủy, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, cứ như thế xâm lược tới.Vân Thi Thi chợt cảm thấy lúng túng đến cực điểm, giẫy giụa xoay người lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng mà vừa thấy được đôi mắt làm người ta chấn động cả tâm hồn, ngay lập tức kinh ngạc đến sửng sờ.Dựa vào ánh trăng mông lung, trong mắt cô phản chiếu ra tuấn nhan lạnh lẽo của Mộ Nhã Triết, ngũ quan lạnh lùng, đường viền thâm thúy, đẹp trai kinh người!Đây là lần thứ nhất cô cách gần anh như vậy để đánh giá.Mắt của anh cực kỳ hẹp dài, làm cho đôi mắt tăng thêm mấy phần mùi vị đoạt hồn phách người.Hai hàng lông mi rậm và nhỏ dài, vừa đen vừa đẹp như phượng hoàng, đôi mắt phượng càng tăng thêm vẻ đẹp thâm thúy mê người.Trên người anh có một mùi hương cực kỳ tao nhã, không phải là mùi vị của nước hoa, mà là loại hơi thở nam tính đặc biệt gợi cảm.Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, có chút luống cuống, sống lưng dán chặt vào cửa sổ lạnh lẽo, da thịt truyền đến rét lạnh nhưng vẫn xa xa không bằng sự lạnh lẽo trong đáy mắt của người đàn ông.Anh cao quý, kiêu ngạo, giống như bá chủ ở trên cao.Thân thể hai người kề sát nhau, anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào lồng ngực của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đi xuyên qua ánh trăng mông lung, cô mơ hồ nhận biết nơi này dường như là một gian trong căn phòng tổng thống xa hoa.

Trang hoàng xa hoa phong phú, cổng vòm tô điểm hoa hồng theo phong cách Châu Âu, thảm trải sàn đắt tiền, đi vào chút nữa, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn kingsize đủ chứa năm người.

Cửa sổ để mở, gió đêm đi kèm với không khí trong lành xông vào, vén rèm cửa sổ màu đỏ thẫm lên, bay phất phới.

"Ồ? Chẳng lẽ là đi nhầm..."

Cô cuống quít xoay người, cửa phòng đã khép chặc.

Vân Thi Thi sửng sốt, duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, vặn vặn, nhưng vặn không ra.

Cửa bị khóa trái?

Trong lòng Vân Thi Thi cả kinh, hoang mang lo sợ, dùng sức gõ cửa: "Có ai không? Tại sao lại khóa trái cửa? Có ai ở bên ngoài không?"

Không ai trả lời.

Cô có chứng bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, ở trong bóng tối không phân biệt được phương hướng, sau một hồi lục lọi vẫn không tìm được công tắc điện, cô liền từ bỏ.

Trong phòng thật sự yên tĩnh, làm cho cô có cảm giác không an toàn.

Vân Thi Thi mơ mơ màng màng phân biệt phương hướng, lần mò đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay mở rộng rèm cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào.

Cũng trong lúc đó, cô nhạy bén nhận ra ở sau lưng có chút động tĩnh khác thường, dường như ở trong phòng có sự tồn tại của người thứ hai.

Vân Thi Thi nín thở tập trung suy nghĩ, trong bóng tối, chỉ nghe được ở sau lưng cô không xa, có tiếng bước chân bình tĩnh đi về phía cô, cùng lúc đó, dường như cô cảm nhận được một cỗ hơi thở có tính xâm lược mãnh liệt.

Cô cảnh giác muốn quay người ngay lập tức, nhưng mà một giây sau, một cánh tay lạnh lẽo nhanh như chớp che hai mắt cô lại.

Không chờ cô giãy dụa chống lại, hai tay của cô đã dễ dàng bị trói buộc, không thể động đậy.

Theo sát phía sau, là một thân hình cao lớn bá đạo áp sát tới, ép cô về phía cửa sổ.

Lễ phục để trần ở lưng dán thật chặt lên song cửa sổ lạnh lẽo.

Cô tức thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, há miệng muốn lớn tiếng chất vấn người đến là ai.

Không đợi cô lên tiếng, một đôi môi mềm mại nhưng nóng rực ngăn chặn tất cả âm thanh của cô, ra sức chà đạp môi cô.

Là một người đàn ông, vóc người cao gầy, cô miễn cưỡng đứng đến ngực anh, thế tiến công của anh hung hăng, lại giống như mãnh thú hồng thủy, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, cứ như thế xâm lược tới.

Vân Thi Thi chợt cảm thấy lúng túng đến cực điểm, giẫy giụa xoay người lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng mà vừa thấy được đôi mắt làm người ta chấn động cả tâm hồn, ngay lập tức kinh ngạc đến sửng sờ.

Dựa vào ánh trăng mông lung, trong mắt cô phản chiếu ra tuấn nhan lạnh lẽo của Mộ Nhã Triết, ngũ quan lạnh lùng, đường viền thâm thúy, đẹp trai kinh người!

Đây là lần thứ nhất cô cách gần anh như vậy để đánh giá.

Mắt của anh cực kỳ hẹp dài, làm cho đôi mắt tăng thêm mấy phần mùi vị đoạt hồn phách người.

Hai hàng lông mi rậm và nhỏ dài, vừa đen vừa đẹp như phượng hoàng, đôi mắt phượng càng tăng thêm vẻ đẹp thâm thúy mê người.

Trên người anh có một mùi hương cực kỳ tao nhã, không phải là mùi vị của nước hoa, mà là loại hơi thở nam tính đặc biệt gợi cảm.

Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, có chút luống cuống, sống lưng dán chặt vào cửa sổ lạnh lẽo, da thịt truyền đến rét lạnh nhưng vẫn xa xa không bằng sự lạnh lẽo trong đáy mắt của người đàn ông.

Anh cao quý, kiêu ngạo, giống như bá chủ ở trên cao.

Thân thể hai người kề sát nhau, anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào lồng ngực của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Đi xuyên qua ánh trăng mông lung, cô mơ hồ nhận biết nơi này dường như là một gian trong căn phòng tổng thống xa hoa.Trang hoàng xa hoa phong phú, cổng vòm tô điểm hoa hồng theo phong cách Châu Âu, thảm trải sàn đắt tiền, đi vào chút nữa, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn kingsize đủ chứa năm người.Cửa sổ để mở, gió đêm đi kèm với không khí trong lành xông vào, vén rèm cửa sổ màu đỏ thẫm lên, bay phất phới."Ồ? Chẳng lẽ là đi nhầm..."Cô cuống quít xoay người, cửa phòng đã khép chặc.Vân Thi Thi sửng sốt, duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, vặn vặn, nhưng vặn không ra.Cửa bị khóa trái?Trong lòng Vân Thi Thi cả kinh, hoang mang lo sợ, dùng sức gõ cửa: "Có ai không? Tại sao lại khóa trái cửa? Có ai ở bên ngoài không?"Không ai trả lời.Cô có chứng bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, ở trong bóng tối không phân biệt được phương hướng, sau một hồi lục lọi vẫn không tìm được công tắc điện, cô liền từ bỏ.Trong phòng thật sự yên tĩnh, làm cho cô có cảm giác không an toàn.Vân Thi Thi mơ mơ màng màng phân biệt phương hướng, lần mò đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay mở rộng rèm cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào.Cũng trong lúc đó, cô nhạy bén nhận ra ở sau lưng có chút động tĩnh khác thường, dường như ở trong phòng có sự tồn tại của người thứ hai.Vân Thi Thi nín thở tập trung suy nghĩ, trong bóng tối, chỉ nghe được ở sau lưng cô không xa, có tiếng bước chân bình tĩnh đi về phía cô, cùng lúc đó, dường như cô cảm nhận được một cỗ hơi thở có tính xâm lược mãnh liệt.Cô cảnh giác muốn quay người ngay lập tức, nhưng mà một giây sau, một cánh tay lạnh lẽo nhanh như chớp che hai mắt cô lại.Không chờ cô giãy dụa chống lại, hai tay của cô đã dễ dàng bị trói buộc, không thể động đậy.Theo sát phía sau, là một thân hình cao lớn bá đạo áp sát tới, ép cô về phía cửa sổ.Lễ phục để trần ở lưng dán thật chặt lên song cửa sổ lạnh lẽo.Cô tức thì hít vào một ngụm khí lạnh.Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, há miệng muốn lớn tiếng chất vấn người đến là ai.Không đợi cô lên tiếng, một đôi môi mềm mại nhưng nóng rực ngăn chặn tất cả âm thanh của cô, ra sức chà đạp môi cô.Là một người đàn ông, vóc người cao gầy, cô miễn cưỡng đứng đến ngực anh, thế tiến công của anh hung hăng, lại giống như mãnh thú hồng thủy, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, cứ như thế xâm lược tới.Vân Thi Thi chợt cảm thấy lúng túng đến cực điểm, giẫy giụa xoay người lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng mà vừa thấy được đôi mắt làm người ta chấn động cả tâm hồn, ngay lập tức kinh ngạc đến sửng sờ.Dựa vào ánh trăng mông lung, trong mắt cô phản chiếu ra tuấn nhan lạnh lẽo của Mộ Nhã Triết, ngũ quan lạnh lùng, đường viền thâm thúy, đẹp trai kinh người!Đây là lần thứ nhất cô cách gần anh như vậy để đánh giá.Mắt của anh cực kỳ hẹp dài, làm cho đôi mắt tăng thêm mấy phần mùi vị đoạt hồn phách người.Hai hàng lông mi rậm và nhỏ dài, vừa đen vừa đẹp như phượng hoàng, đôi mắt phượng càng tăng thêm vẻ đẹp thâm thúy mê người.Trên người anh có một mùi hương cực kỳ tao nhã, không phải là mùi vị của nước hoa, mà là loại hơi thở nam tính đặc biệt gợi cảm.Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, có chút luống cuống, sống lưng dán chặt vào cửa sổ lạnh lẽo, da thịt truyền đến rét lạnh nhưng vẫn xa xa không bằng sự lạnh lẽo trong đáy mắt của người đàn ông.Anh cao quý, kiêu ngạo, giống như bá chủ ở trên cao.Thân thể hai người kề sát nhau, anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào lồng ngực của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Chương 153: Hơi thở nguy hiểm