Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 167: Cô cũng rất muốn
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Đoàng ———“Vân Thi Thi bỗng giật mình bừng tỉnh, lý trí chợt quay về.Cô lấy lại tinh thần, suy nghĩ bay xa rốt cuộc cũng đã trở lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng biết từ lúc nào, quần áo của hai người đã cởi một nửa, mà cô đang ngồi trên người anh, thân thể kề sát nhau.Mà hai tay cô đang ôm lấy vai anh, cơ thể mềm mại dựa vào ngực anh, kiều mị không gì sánh nổi.“A ------“Cô kinh ngạc kêu lên, bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.Sao lại... Cô quẫn bách cắn răng, hiển nhiên cực ghét sự thất thố vừa rồi.Tại sao, cô không thể khống chế thân thể của mình?Người đàn ông này, chẳng lẽ có thuật mê hoặc?“Sao không tiếp tục?” Mộ Nhã Triết nghiền ngẫm nhìn cô, ánh mắt khiêu khích.“Tôi...”“Xấu hổ? Hửm?” Mộ Nhã Triết nâng cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve môi cô: “Ban nãy chẳng phải còn rất chủ động sao?”“Không phải, tôi không thế!”“Nói láo.” Mộ Nhã Triết ôm eo cô: “Tiếp tục.”Vân Thi Thi giật mình, cẩn cẩn thận thận đẩy vai anh, nghiêng người muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh: “Vừa rồi, có tiếng súng...”“Cô không cần xen vào việc của người khác! Nhìn tôi.” Mộ Nhã Triết quay mặt cô lại, môi mỏng khẽ mở: “Hôn tôi.”Người phụ nữ này, quả là vưu vật.Tư vị hôn môi cô, khiến anh lạc mất hồn phách.Chỉ mỗi hôn thôi cũng đủ khiến anh không thể kiềm chế được, anh hận không thể ngay lập tức ôm cô vào lồng ngực, hòa vào máu thịt, kết hợp làm một.Người phụ nữ, có vốn liếng để khiến bất kỳ người đàn ông mê muội!Sao anh có thể buông tha cô chứ?“Tôi không... Tôi không muốn...”“Đã làm đến nửa đường rồi, sao không tiếp tục làm?” Mộ Nhã Triết kề sát cô, lúc này, khuôn mặt cô hồng hồng, thậm chí tai cũng đỏ lên. Anh cực thích phản ứng như thế, thấp giọng mị hoặc nói: “Cô xem, chẳng phải cô cũng rất thích đấy thôi?”Mặt của Vân Thi Thi càng đỏ hơn, như thể sắp nhỏ ra máu!Người đàn ông này, toàn thân trà đầy hooc-môn.Anh rất khác Cố Tinh Trạch.Cố Tinh Trạch thuộc tuýp đàn ông lịch thiệp, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ưu nhã của xã hội thượng lưu.Mà Mộ Nhã Triết, bản sắc quý tộc khảm tận trong xương, anh bá đạo, tà mị, giống hệt quân vương một nước, chúa tể của tất cả.Nếu anh sinh ở thười cổ đại, chắc chắn sẽ xưng hùng một cõi!Tinh Trạch... Cố Tinh Trạch...Anh ấy còn đang chờ cô!Đôi mắt Vân Thi Thi hiện lên chút bất an, trong lòng lo nghĩ mơ hồ, đúng lúc này, trên hành lang ngoài cửa, giọng nói của Cố Tinh Trạch truyền đến.“Thi Thi!”Âm thanh gần như vậy, như thể chỉ cách một cánh cửa, rất rõ ràng.Vân Thi Thi kinh ngạc trợn to mắt, lần theo giọng nói nhìn về phái cửa, đúng lúc ngoài cửa vọng thanh âm dịu dàng: “Thi Thi, em ở đây đúng không?”Mộ Nhã Triết biến sắc, lập tức mặt trầm xuống, lạnh như băng ngàn năm.“Tinh Trạch...”Cô bỗng cảm thấy vô cùng khó xử.Rốt cuộc cô đang làm gì vậy chứ?Bán thân sao?Cô có khác gì những ả đàn bà kia đâu?Nếu để Tinh Trạch nhìn thấy tình cảnh này, sẽ có cảm tưởng như nào?--------- “Vân Thi Thi, không ngờ cô cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác.”Anh ấy chắc chắn sẽ lạnh lùng nhìn cô, giễu cợt cô, khinh bỉ cô.“Không... Em không như thế!”Vân Thi Thi lập tức xoay người khỏi Mộ Nhã Triết, bước chân lảo đảo đi về phía cửa.
“Đoàng ———“
Vân Thi Thi bỗng giật mình bừng tỉnh, lý trí chợt quay về.
Cô lấy lại tinh thần, suy nghĩ bay xa rốt cuộc cũng đã trở lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng biết từ lúc nào, quần áo của hai người đã cởi một nửa, mà cô đang ngồi trên người anh, thân thể kề sát nhau.
Mà hai tay cô đang ôm lấy vai anh, cơ thể mềm mại dựa vào ngực anh, kiều mị không gì sánh nổi.
“A ------“
Cô kinh ngạc kêu lên, bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
Sao lại... Cô quẫn bách cắn răng, hiển nhiên cực ghét sự thất thố vừa rồi.
Tại sao, cô không thể khống chế thân thể của mình?
Người đàn ông này, chẳng lẽ có thuật mê hoặc?
“Sao không tiếp tục?” Mộ Nhã Triết nghiền ngẫm nhìn cô, ánh mắt khiêu khích.
“Tôi...”
“Xấu hổ? Hửm?” Mộ Nhã Triết nâng cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve môi cô: “Ban nãy chẳng phải còn rất chủ động sao?”
“Không phải, tôi không thế!”
“Nói láo.” Mộ Nhã Triết ôm eo cô: “Tiếp tục.”
Vân Thi Thi giật mình, cẩn cẩn thận thận đẩy vai anh, nghiêng người muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh: “Vừa rồi, có tiếng súng...”
“Cô không cần xen vào việc của người khác! Nhìn tôi.” Mộ Nhã Triết quay mặt cô lại, môi mỏng khẽ mở: “Hôn tôi.”
Người phụ nữ này, quả là vưu vật.
Tư vị hôn môi cô, khiến anh lạc mất hồn phách.
Chỉ mỗi hôn thôi cũng đủ khiến anh không thể kiềm chế được, anh hận không thể ngay lập tức ôm cô vào lồng ngực, hòa vào máu thịt, kết hợp làm một.
Người phụ nữ, có vốn liếng để khiến bất kỳ người đàn ông mê muội!
Sao anh có thể buông tha cô chứ?
“Tôi không... Tôi không muốn...”
“Đã làm đến nửa đường rồi, sao không tiếp tục làm?” Mộ Nhã Triết kề sát cô, lúc này, khuôn mặt cô hồng hồng, thậm chí tai cũng đỏ lên. Anh cực thích phản ứng như thế, thấp giọng mị hoặc nói: “Cô xem, chẳng phải cô cũng rất thích đấy thôi?”
Mặt của Vân Thi Thi càng đỏ hơn, như thể sắp nhỏ ra máu!
Người đàn ông này, toàn thân trà đầy hooc-môn.
Anh rất khác Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch thuộc tuýp đàn ông lịch thiệp, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ưu nhã của xã hội thượng lưu.
Mà Mộ Nhã Triết, bản sắc quý tộc khảm tận trong xương, anh bá đạo, tà mị, giống hệt quân vương một nước, chúa tể của tất cả.
Nếu anh sinh ở thười cổ đại, chắc chắn sẽ xưng hùng một cõi!
Tinh Trạch... Cố Tinh Trạch...
Anh ấy còn đang chờ cô!
Đôi mắt Vân Thi Thi hiện lên chút bất an, trong lòng lo nghĩ mơ hồ, đúng lúc này, trên hành lang ngoài cửa, giọng nói của Cố Tinh Trạch truyền đến.
“Thi Thi!”
Âm thanh gần như vậy, như thể chỉ cách một cánh cửa, rất rõ ràng.
Vân Thi Thi kinh ngạc trợn to mắt, lần theo giọng nói nhìn về phái cửa, đúng lúc ngoài cửa vọng thanh âm dịu dàng: “Thi Thi, em ở đây đúng không?”
Mộ Nhã Triết biến sắc, lập tức mặt trầm xuống, lạnh như băng ngàn năm.
“Tinh Trạch...”
Cô bỗng cảm thấy vô cùng khó xử.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy chứ?
Bán thân sao?
Cô có khác gì những ả đàn bà kia đâu?
Nếu để Tinh Trạch nhìn thấy tình cảnh này, sẽ có cảm tưởng như nào?
--------- “Vân Thi Thi, không ngờ cô cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác.”
Anh ấy chắc chắn sẽ lạnh lùng nhìn cô, giễu cợt cô, khinh bỉ cô.
“Không... Em không như thế!”
Vân Thi Thi lập tức xoay người khỏi Mộ Nhã Triết, bước chân lảo đảo đi về phía cửa.
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Đoàng ———“Vân Thi Thi bỗng giật mình bừng tỉnh, lý trí chợt quay về.Cô lấy lại tinh thần, suy nghĩ bay xa rốt cuộc cũng đã trở lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng biết từ lúc nào, quần áo của hai người đã cởi một nửa, mà cô đang ngồi trên người anh, thân thể kề sát nhau.Mà hai tay cô đang ôm lấy vai anh, cơ thể mềm mại dựa vào ngực anh, kiều mị không gì sánh nổi.“A ------“Cô kinh ngạc kêu lên, bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.Sao lại... Cô quẫn bách cắn răng, hiển nhiên cực ghét sự thất thố vừa rồi.Tại sao, cô không thể khống chế thân thể của mình?Người đàn ông này, chẳng lẽ có thuật mê hoặc?“Sao không tiếp tục?” Mộ Nhã Triết nghiền ngẫm nhìn cô, ánh mắt khiêu khích.“Tôi...”“Xấu hổ? Hửm?” Mộ Nhã Triết nâng cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve môi cô: “Ban nãy chẳng phải còn rất chủ động sao?”“Không phải, tôi không thế!”“Nói láo.” Mộ Nhã Triết ôm eo cô: “Tiếp tục.”Vân Thi Thi giật mình, cẩn cẩn thận thận đẩy vai anh, nghiêng người muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh: “Vừa rồi, có tiếng súng...”“Cô không cần xen vào việc của người khác! Nhìn tôi.” Mộ Nhã Triết quay mặt cô lại, môi mỏng khẽ mở: “Hôn tôi.”Người phụ nữ này, quả là vưu vật.Tư vị hôn môi cô, khiến anh lạc mất hồn phách.Chỉ mỗi hôn thôi cũng đủ khiến anh không thể kiềm chế được, anh hận không thể ngay lập tức ôm cô vào lồng ngực, hòa vào máu thịt, kết hợp làm một.Người phụ nữ, có vốn liếng để khiến bất kỳ người đàn ông mê muội!Sao anh có thể buông tha cô chứ?“Tôi không... Tôi không muốn...”“Đã làm đến nửa đường rồi, sao không tiếp tục làm?” Mộ Nhã Triết kề sát cô, lúc này, khuôn mặt cô hồng hồng, thậm chí tai cũng đỏ lên. Anh cực thích phản ứng như thế, thấp giọng mị hoặc nói: “Cô xem, chẳng phải cô cũng rất thích đấy thôi?”Mặt của Vân Thi Thi càng đỏ hơn, như thể sắp nhỏ ra máu!Người đàn ông này, toàn thân trà đầy hooc-môn.Anh rất khác Cố Tinh Trạch.Cố Tinh Trạch thuộc tuýp đàn ông lịch thiệp, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ưu nhã của xã hội thượng lưu.Mà Mộ Nhã Triết, bản sắc quý tộc khảm tận trong xương, anh bá đạo, tà mị, giống hệt quân vương một nước, chúa tể của tất cả.Nếu anh sinh ở thười cổ đại, chắc chắn sẽ xưng hùng một cõi!Tinh Trạch... Cố Tinh Trạch...Anh ấy còn đang chờ cô!Đôi mắt Vân Thi Thi hiện lên chút bất an, trong lòng lo nghĩ mơ hồ, đúng lúc này, trên hành lang ngoài cửa, giọng nói của Cố Tinh Trạch truyền đến.“Thi Thi!”Âm thanh gần như vậy, như thể chỉ cách một cánh cửa, rất rõ ràng.Vân Thi Thi kinh ngạc trợn to mắt, lần theo giọng nói nhìn về phái cửa, đúng lúc ngoài cửa vọng thanh âm dịu dàng: “Thi Thi, em ở đây đúng không?”Mộ Nhã Triết biến sắc, lập tức mặt trầm xuống, lạnh như băng ngàn năm.“Tinh Trạch...”Cô bỗng cảm thấy vô cùng khó xử.Rốt cuộc cô đang làm gì vậy chứ?Bán thân sao?Cô có khác gì những ả đàn bà kia đâu?Nếu để Tinh Trạch nhìn thấy tình cảnh này, sẽ có cảm tưởng như nào?--------- “Vân Thi Thi, không ngờ cô cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác.”Anh ấy chắc chắn sẽ lạnh lùng nhìn cô, giễu cợt cô, khinh bỉ cô.“Không... Em không như thế!”Vân Thi Thi lập tức xoay người khỏi Mộ Nhã Triết, bước chân lảo đảo đi về phía cửa.