Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 171: Cô ấy sẽ yêu tôi

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sắc mặt Cố Tinh Trạch tái xanh nói: “Phong độ? Tổng giám đốc Mộ ngài chẳng phải cũng đã đánh mất phong độ, dùng thủ đoạn như vậy với một người phụ nữ, ngài có biết liêm sỉ không đấy?”Ánh mắt Mộ Nhã Triết trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là thương nhân, tôi muốn, chưa bao giờ không có được. Hơn nữa, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất kì kẻ nào mơ tưởng nhúng chàm.”Tuyên bố khí phách, khiến Cố Tinh Trạch sửng sốt.Anh bỗng hiểu rõ, vì sao hắn ta lại tàn nhẫn giữ chặt Vân Thi Thi như vậy.Người đàn ông này, cho tới bây giờ đều dã tâm bừng bừng.Bất cứ đồ vật gì hắn ta nhìn trúng, sẽ không tiếc dùng đủ mọi thủ đoạn đoạt đi.Hắn từ trên người Vân Thi Thi thấy được nguy cơ bị mơ ước.Tiệc rượu đêm nay, trang phục dự tiệc của Vân Thi Thi, hở trước hở sau, ánh mắt của mỗi người đàn ông trong hội trường nhìn về phía cô đều tràn đầy sự kinh diễm muốn đoạt lấy.Hắn nhìn ra sự ỷ lại Cố Tinh Trạch ở trong mắt Vân Thi Thi.Là một người đàn ông có khứu giác nhạy bén, hắn biết rõ, nếu hắn không đi ngăn chặn, sẽ mất cơ hội.Anh muốn cô, mặc cho không từ thủ đoạn bẻ gãy đôi cánh của cô, khiến cô không thể có tự do, muốn giam cầm cô trong lồng ngực của mình, để người khác không có cơ hội tiếp cận.Anh có thể cho cô sủng ái vô hạn, nhưng trừ anh ra trong lòng cô không thể có ai khác, đây chính là con người anh.“Người phụ nữ của anh?” Cố Tinh Trạch ra giọng châm biếm: “Mộ Uyển Nhu thì tính là gì đây?”“Ồ? Cậu không biết sao?” Mộ Nhã Triết cười cong môi: “Sự tồn tại của cô ta, chẳng qua là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”“Có cũng được mà không có cũng chẳng sao?” Trong mắt Cố Tinh Trạch hiện lên chút ngoài ý muốn.Tin đồn về Mộ Nhã Triết, vốn ít lại càng ít. Mọi người chỉ biết anh ta có một vợ chưa cưới thanh mai trúc mã, hơn nữa đã đính hôn, còn nuôi một cậu con trai. Mặc dù nghe đồn Mộ Uyển Nhu không có khả năng sinh đẻ, dù đã mời bác sĩ nổi tiếng nhưng cũng lắc đầu thở dài.Con của bọn họ, nghe đồn là sinh ngoài.Cố Tinh Trạch nghĩ tới đây, bỗng hít sâu một hơi khí lạnh...Sinh bên ngoài...Mộ Nhã Triết nhìn anh ta thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch, bất chợt nhả ra câu nói tàn nhẫn: “Vân Thi Thi mới là mẹ ruột của tiểu Dịch Thần.”“...” Cố Tinh Trạch kinh ngạc nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ, trong lòng chấn động không gì sánh được.Mộ Nhã Triết thờ ơ hỏi lại: “Tôi đoạt mẹ ruột về cho con trai, có gì sai?”Cố Tinh Trạch càng kinh hãi hơn, cẩn thận hồi tưởng, suy nghĩ rất tỉ mỉ.Anh đã từng gặp con trai của Vân Thi Thi, quả thực, nếu dựa vào ký ức để so sánh, thì đường nét ngũ quan không gì khác tiểu Dịch Thần.Nếu như vậy, như vậy tất cả đều được giải thích.Vân Thi Thi từng là người nhà họ Mộ thuê để sinh con?Sao cô ấy phải làm vậy?Nhưng điều đấy có thể nói lên được gì?Quá khứ của Vân Thi Thi có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không truy cứu.Cố Tinh Trạch ngước mắt nhìn hắn ta, gằn từng chứ: “Tình cảm chẳng phải là anh tình tôi nguyện sao? Cô ấy cũng đâu thích anh!”“Cô ấy sẽ.” Mộ Nhã Triết kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu có sự chắc chắn không thể bàn cãi: “Cô ấy sẽ thích tôi.”Trong lời nói của anh, tuy ngắn gọn nhưng rất áp bách, đây là sự tự tin chỉ có ở bá chủ thương nghiệp.Loại quyết đoán này, không ai có thể so sánh.Dứt lời, anh nghênh ngang bước đi.Vẻ mặt Cố Tinh Trạch ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ...

Sắc mặt Cố Tinh Trạch tái xanh nói: “Phong độ? Tổng giám đốc Mộ ngài chẳng phải cũng đã đánh mất phong độ, dùng thủ đoạn như vậy với một người phụ nữ, ngài có biết liêm sỉ không đấy?”

Ánh mắt Mộ Nhã Triết trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là thương nhân, tôi muốn, chưa bao giờ không có được. Hơn nữa, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất kì kẻ nào mơ tưởng nhúng chàm.”

Tuyên bố khí phách, khiến Cố Tinh Trạch sửng sốt.

Anh bỗng hiểu rõ, vì sao hắn ta lại tàn nhẫn giữ chặt Vân Thi Thi như vậy.

Người đàn ông này, cho tới bây giờ đều dã tâm bừng bừng.

Bất cứ đồ vật gì hắn ta nhìn trúng, sẽ không tiếc dùng đủ mọi thủ đoạn đoạt đi.

Hắn từ trên người Vân Thi Thi thấy được nguy cơ bị mơ ước.

Tiệc rượu đêm nay, trang phục dự tiệc của Vân Thi Thi, hở trước hở sau, ánh mắt của mỗi người đàn ông trong hội trường nhìn về phía cô đều tràn đầy sự kinh diễm muốn đoạt lấy.

Hắn nhìn ra sự ỷ lại Cố Tinh Trạch ở trong mắt Vân Thi Thi.

Là một người đàn ông có khứu giác nhạy bén, hắn biết rõ, nếu hắn không đi ngăn chặn, sẽ mất cơ hội.

Anh muốn cô, mặc cho không từ thủ đoạn bẻ gãy đôi cánh của cô, khiến cô không thể có tự do, muốn giam cầm cô trong lồng ngực của mình, để người khác không có cơ hội tiếp cận.

Anh có thể cho cô sủng ái vô hạn, nhưng trừ anh ra trong lòng cô không thể có ai khác, đây chính là con người anh.

“Người phụ nữ của anh?” Cố Tinh Trạch ra giọng châm biếm: “Mộ Uyển Nhu thì tính là gì đây?”

“Ồ? Cậu không biết sao?” Mộ Nhã Triết cười cong môi: “Sự tồn tại của cô ta, chẳng qua là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

“Có cũng được mà không có cũng chẳng sao?” Trong mắt Cố Tinh Trạch hiện lên chút ngoài ý muốn.

Tin đồn về Mộ Nhã Triết, vốn ít lại càng ít. Mọi người chỉ biết anh ta có một vợ chưa cưới thanh mai trúc mã, hơn nữa đã đính hôn, còn nuôi một cậu con trai. Mặc dù nghe đồn Mộ Uyển Nhu không có khả năng sinh đẻ, dù đã mời bác sĩ nổi tiếng nhưng cũng lắc đầu thở dài.

Con của bọn họ, nghe đồn là sinh ngoài.

Cố Tinh Trạch nghĩ tới đây, bỗng hít sâu một hơi khí lạnh...

Sinh bên ngoài...

Mộ Nhã Triết nhìn anh ta thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch, bất chợt nhả ra câu nói tàn nhẫn: “Vân Thi Thi mới là mẹ ruột của tiểu Dịch Thần.”

“...” Cố Tinh Trạch kinh ngạc nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ, trong lòng chấn động không gì sánh được.

Mộ Nhã Triết thờ ơ hỏi lại: “Tôi đoạt mẹ ruột về cho con trai, có gì sai?”

Cố Tinh Trạch càng kinh hãi hơn, cẩn thận hồi tưởng, suy nghĩ rất tỉ mỉ.

Anh đã từng gặp con trai của Vân Thi Thi, quả thực, nếu dựa vào ký ức để so sánh, thì đường nét ngũ quan không gì khác tiểu Dịch Thần.

Nếu như vậy, như vậy tất cả đều được giải thích.

Vân Thi Thi từng là người nhà họ Mộ thuê để sinh con?

Sao cô ấy phải làm vậy?

Nhưng điều đấy có thể nói lên được gì?

Quá khứ của Vân Thi Thi có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không truy cứu.

Cố Tinh Trạch ngước mắt nhìn hắn ta, gằn từng chứ: “Tình cảm chẳng phải là anh tình tôi nguyện sao? Cô ấy cũng đâu thích anh!”

“Cô ấy sẽ.” Mộ Nhã Triết kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu có sự chắc chắn không thể bàn cãi: “Cô ấy sẽ thích tôi.”

Trong lời nói của anh, tuy ngắn gọn nhưng rất áp bách, đây là sự tự tin chỉ có ở bá chủ thương nghiệp.

Loại quyết đoán này, không ai có thể so sánh.

Dứt lời, anh nghênh ngang bước đi.

Vẻ mặt Cố Tinh Trạch ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ...

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Sắc mặt Cố Tinh Trạch tái xanh nói: “Phong độ? Tổng giám đốc Mộ ngài chẳng phải cũng đã đánh mất phong độ, dùng thủ đoạn như vậy với một người phụ nữ, ngài có biết liêm sỉ không đấy?”Ánh mắt Mộ Nhã Triết trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là thương nhân, tôi muốn, chưa bao giờ không có được. Hơn nữa, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép bất kì kẻ nào mơ tưởng nhúng chàm.”Tuyên bố khí phách, khiến Cố Tinh Trạch sửng sốt.Anh bỗng hiểu rõ, vì sao hắn ta lại tàn nhẫn giữ chặt Vân Thi Thi như vậy.Người đàn ông này, cho tới bây giờ đều dã tâm bừng bừng.Bất cứ đồ vật gì hắn ta nhìn trúng, sẽ không tiếc dùng đủ mọi thủ đoạn đoạt đi.Hắn từ trên người Vân Thi Thi thấy được nguy cơ bị mơ ước.Tiệc rượu đêm nay, trang phục dự tiệc của Vân Thi Thi, hở trước hở sau, ánh mắt của mỗi người đàn ông trong hội trường nhìn về phía cô đều tràn đầy sự kinh diễm muốn đoạt lấy.Hắn nhìn ra sự ỷ lại Cố Tinh Trạch ở trong mắt Vân Thi Thi.Là một người đàn ông có khứu giác nhạy bén, hắn biết rõ, nếu hắn không đi ngăn chặn, sẽ mất cơ hội.Anh muốn cô, mặc cho không từ thủ đoạn bẻ gãy đôi cánh của cô, khiến cô không thể có tự do, muốn giam cầm cô trong lồng ngực của mình, để người khác không có cơ hội tiếp cận.Anh có thể cho cô sủng ái vô hạn, nhưng trừ anh ra trong lòng cô không thể có ai khác, đây chính là con người anh.“Người phụ nữ của anh?” Cố Tinh Trạch ra giọng châm biếm: “Mộ Uyển Nhu thì tính là gì đây?”“Ồ? Cậu không biết sao?” Mộ Nhã Triết cười cong môi: “Sự tồn tại của cô ta, chẳng qua là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”“Có cũng được mà không có cũng chẳng sao?” Trong mắt Cố Tinh Trạch hiện lên chút ngoài ý muốn.Tin đồn về Mộ Nhã Triết, vốn ít lại càng ít. Mọi người chỉ biết anh ta có một vợ chưa cưới thanh mai trúc mã, hơn nữa đã đính hôn, còn nuôi một cậu con trai. Mặc dù nghe đồn Mộ Uyển Nhu không có khả năng sinh đẻ, dù đã mời bác sĩ nổi tiếng nhưng cũng lắc đầu thở dài.Con của bọn họ, nghe đồn là sinh ngoài.Cố Tinh Trạch nghĩ tới đây, bỗng hít sâu một hơi khí lạnh...Sinh bên ngoài...Mộ Nhã Triết nhìn anh ta thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch, bất chợt nhả ra câu nói tàn nhẫn: “Vân Thi Thi mới là mẹ ruột của tiểu Dịch Thần.”“...” Cố Tinh Trạch kinh ngạc nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ, trong lòng chấn động không gì sánh được.Mộ Nhã Triết thờ ơ hỏi lại: “Tôi đoạt mẹ ruột về cho con trai, có gì sai?”Cố Tinh Trạch càng kinh hãi hơn, cẩn thận hồi tưởng, suy nghĩ rất tỉ mỉ.Anh đã từng gặp con trai của Vân Thi Thi, quả thực, nếu dựa vào ký ức để so sánh, thì đường nét ngũ quan không gì khác tiểu Dịch Thần.Nếu như vậy, như vậy tất cả đều được giải thích.Vân Thi Thi từng là người nhà họ Mộ thuê để sinh con?Sao cô ấy phải làm vậy?Nhưng điều đấy có thể nói lên được gì?Quá khứ của Vân Thi Thi có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không truy cứu.Cố Tinh Trạch ngước mắt nhìn hắn ta, gằn từng chứ: “Tình cảm chẳng phải là anh tình tôi nguyện sao? Cô ấy cũng đâu thích anh!”“Cô ấy sẽ.” Mộ Nhã Triết kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu có sự chắc chắn không thể bàn cãi: “Cô ấy sẽ thích tôi.”Trong lời nói của anh, tuy ngắn gọn nhưng rất áp bách, đây là sự tự tin chỉ có ở bá chủ thương nghiệp.Loại quyết đoán này, không ai có thể so sánh.Dứt lời, anh nghênh ngang bước đi.Vẻ mặt Cố Tinh Trạch ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ...

Chương 171: Cô ấy sẽ yêu tôi