Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 286: Lảng sang chuyện khác
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Bác, lúc này cháu còn có việc, xin phép đi trước! Chuyện này cháu sẽ giải thích sau!”Dứt lời, cô xoay người bước chân xiêu vẹo rời đi.Vân Linh nheo mắt lại, mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén. Lời của nha đầu này, sao lại khả nghi như thế!Chẳng qua, cô không phải con mình, cho nên dù có làm ra chuyện trái đạo đức gì bà ta cũng không thèm để ý, dù có gây ra chuyện làm nhục mặt dòng họ thì chỉ cần đừng dính đến mặt mũi của bà ta là tốt rồi! Bà ta không chưa nổi người này!Nghĩ ngợi, bà ta bước vào thang máy.Chảy ra khỏi cửa bệnh viện, Vân Thi Thi nghĩ lại mà lòng vẫn thấy sợ.Đều tại người đàn ông xấu xa này, ở trong thang máy cứ dinh sát vào cô, hại mình bị bác gặp trong thang máy, không biết làm sao.Một chiếc xe thương vụ có rèm che đậu bên đường, người đàn ông ngồi trong xe hình như chờ đã lâu.Xe thể thao lúc trước, anh đã sai trợ lý lái về.Vân Thi Thi rầu rĩ không vui đi tới, tài xế mở cửa xe ra cho cô, cô lại chậm chạp không có động tác lên xe.Mộ Nhã Triết ưu nhã ngồi ghế sau, một chân vắt lên, nhìn chăm chú về phía trước, không quay đầu nhìn cô, gò má hoàn mĩ mà kiêu ngạo thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng.Mi mắt biếng ngác nửa khép, nét mặt lạnh băng.Anh như một đế vương cao ngạo, cả người tỏa ra khí thế, luôn khiến người ta trong lúc lơ đãng bị thần phục.Trong lòng Vân Thi Thi vẫn hơi giận anh.Người đàn ông sao có thể tùy tâm sở dục* như thế? Động dục cũng không phân biệt hoàn cảnh?*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích“t*ng trùng lên não!”Nghĩ thế nào, miệng thốt ra thế đấy.Vừa dứt lời, cô phản ứng kịp, cắn môi.Không ngờ lại nói ra...Mộ Nhã Triết liếc nhìn cô, khóe môi cong lên: “Em nói cái gì?”Nói cái gì? Nói anh t*ng trùng lên não đó!Nhưng câu này, cô không dám nói lại lần nữa.“Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.Vân Thi Thi nhìn thẳng về đằng trước, không dám đến gần anh, cơ thể dựa sát vào cửa xe, khóe mắt cẩn thận quan sát anh, xem như thăm dò.Im lặng hồi lâu, cô bỗng mở miệng: “Phiền anh đưa tôi về nhà, tôi lấy cho Hữu Hữu mấy bộ quần áo.”Vừa dứt lời, cánh tay bị người đàn ông kéo mạnh một cái, cánh tay dài của Mộ Nhã Triết vươn tới, dễ dàng kéo cô vào trong lòng.Vân Thi Thi kinh ngạc, khẽ ngọ nguậy, đảo mắt đã bị anh ôm vào lòng.Trong xe rộng rãi, âm nhạc thong thả du dương.Đáy mắt người đàn ông toát lên ý cười nghiền ngẫm, môi mỏng mở ra, giognj nói mị hoặc: “Cô gái, em vẫn chưa trả lời tôi, vừa nói cái gì? Hử?”Ý câu nói là, cô đừng hòng lảng sang chuyện khác, lấp liếm cho qua!Vân Thi Thi nhắm mắt không để ý tới anh.Mộ Nhã Triết lại có cách bắt cô phải mở miệng.“Em vừa nói, t*ng trùng lên não?”Cách lớp quần áo bóp mạnh luồng mềm mại trước ngực cô: “Như này?”Cơ thể Vân Thi Thi run lên, sắc mặt căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía tài xế, thấy ông đã vô cùng tự giác quay kính chiếu hậu, mắt điếc tai ngơ với cảnh tượng phía sau.Một dự cảm bất thường ập vào đầu, Vân Thi Thi bất an tránh né, người đàn ông lại giữ chặt hông cô, bàn tay đặt lên sống lưng cô, đẩy về lồng ngực mình, hai khuôn mặt gần sát nhau, chóp mũi chạp nhau, hơi thở hòa quyện.Cự ly khăng khít như vậy, thật khiến cô mất tự nhiên!
“Bác, lúc này cháu còn có việc, xin phép đi trước! Chuyện này cháu sẽ giải thích sau!”
Dứt lời, cô xoay người bước chân xiêu vẹo rời đi.
Vân Linh nheo mắt lại, mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén. Lời của nha đầu này, sao lại khả nghi như thế!
Chẳng qua, cô không phải con mình, cho nên dù có làm ra chuyện trái đạo đức gì bà ta cũng không thèm để ý, dù có gây ra chuyện làm nhục mặt dòng họ thì chỉ cần đừng dính đến mặt mũi của bà ta là tốt rồi! Bà ta không chưa nổi người này!
Nghĩ ngợi, bà ta bước vào thang máy.
Chảy ra khỏi cửa bệnh viện, Vân Thi Thi nghĩ lại mà lòng vẫn thấy sợ.
Đều tại người đàn ông xấu xa này, ở trong thang máy cứ dinh sát vào cô, hại mình bị bác gặp trong thang máy, không biết làm sao.
Một chiếc xe thương vụ có rèm che đậu bên đường, người đàn ông ngồi trong xe hình như chờ đã lâu.
Xe thể thao lúc trước, anh đã sai trợ lý lái về.
Vân Thi Thi rầu rĩ không vui đi tới, tài xế mở cửa xe ra cho cô, cô lại chậm chạp không có động tác lên xe.
Mộ Nhã Triết ưu nhã ngồi ghế sau, một chân vắt lên, nhìn chăm chú về phía trước, không quay đầu nhìn cô, gò má hoàn mĩ mà kiêu ngạo thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng.
Mi mắt biếng ngác nửa khép, nét mặt lạnh băng.
Anh như một đế vương cao ngạo, cả người tỏa ra khí thế, luôn khiến người ta trong lúc lơ đãng bị thần phục.
Trong lòng Vân Thi Thi vẫn hơi giận anh.
Người đàn ông sao có thể tùy tâm sở dục* như thế? Động dục cũng không phân biệt hoàn cảnh?
*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích
“t*ng trùng lên não!”
Nghĩ thế nào, miệng thốt ra thế đấy.
Vừa dứt lời, cô phản ứng kịp, cắn môi.
Không ngờ lại nói ra...
Mộ Nhã Triết liếc nhìn cô, khóe môi cong lên: “Em nói cái gì?”
Nói cái gì? Nói anh t*ng trùng lên não đó!
Nhưng câu này, cô không dám nói lại lần nữa.
“Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.
Vân Thi Thi nhìn thẳng về đằng trước, không dám đến gần anh, cơ thể dựa sát vào cửa xe, khóe mắt cẩn thận quan sát anh, xem như thăm dò.
Im lặng hồi lâu, cô bỗng mở miệng: “Phiền anh đưa tôi về nhà, tôi lấy cho Hữu Hữu mấy bộ quần áo.”
Vừa dứt lời, cánh tay bị người đàn ông kéo mạnh một cái, cánh tay dài của Mộ Nhã Triết vươn tới, dễ dàng kéo cô vào trong lòng.
Vân Thi Thi kinh ngạc, khẽ ngọ nguậy, đảo mắt đã bị anh ôm vào lòng.
Trong xe rộng rãi, âm nhạc thong thả du dương.
Đáy mắt người đàn ông toát lên ý cười nghiền ngẫm, môi mỏng mở ra, giognj nói mị hoặc: “Cô gái, em vẫn chưa trả lời tôi, vừa nói cái gì? Hử?”
Ý câu nói là, cô đừng hòng lảng sang chuyện khác, lấp liếm cho qua!
Vân Thi Thi nhắm mắt không để ý tới anh.
Mộ Nhã Triết lại có cách bắt cô phải mở miệng.
“Em vừa nói, t*ng trùng lên não?”
Cách lớp quần áo bóp mạnh luồng mềm mại trước ngực cô: “Như này?”
Cơ thể Vân Thi Thi run lên, sắc mặt căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía tài xế, thấy ông đã vô cùng tự giác quay kính chiếu hậu, mắt điếc tai ngơ với cảnh tượng phía sau.
Một dự cảm bất thường ập vào đầu, Vân Thi Thi bất an tránh né, người đàn ông lại giữ chặt hông cô, bàn tay đặt lên sống lưng cô, đẩy về lồng ngực mình, hai khuôn mặt gần sát nhau, chóp mũi chạp nhau, hơi thở hòa quyện.
Cự ly khăng khít như vậy, thật khiến cô mất tự nhiên!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Bác, lúc này cháu còn có việc, xin phép đi trước! Chuyện này cháu sẽ giải thích sau!”Dứt lời, cô xoay người bước chân xiêu vẹo rời đi.Vân Linh nheo mắt lại, mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén. Lời của nha đầu này, sao lại khả nghi như thế!Chẳng qua, cô không phải con mình, cho nên dù có làm ra chuyện trái đạo đức gì bà ta cũng không thèm để ý, dù có gây ra chuyện làm nhục mặt dòng họ thì chỉ cần đừng dính đến mặt mũi của bà ta là tốt rồi! Bà ta không chưa nổi người này!Nghĩ ngợi, bà ta bước vào thang máy.Chảy ra khỏi cửa bệnh viện, Vân Thi Thi nghĩ lại mà lòng vẫn thấy sợ.Đều tại người đàn ông xấu xa này, ở trong thang máy cứ dinh sát vào cô, hại mình bị bác gặp trong thang máy, không biết làm sao.Một chiếc xe thương vụ có rèm che đậu bên đường, người đàn ông ngồi trong xe hình như chờ đã lâu.Xe thể thao lúc trước, anh đã sai trợ lý lái về.Vân Thi Thi rầu rĩ không vui đi tới, tài xế mở cửa xe ra cho cô, cô lại chậm chạp không có động tác lên xe.Mộ Nhã Triết ưu nhã ngồi ghế sau, một chân vắt lên, nhìn chăm chú về phía trước, không quay đầu nhìn cô, gò má hoàn mĩ mà kiêu ngạo thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng.Mi mắt biếng ngác nửa khép, nét mặt lạnh băng.Anh như một đế vương cao ngạo, cả người tỏa ra khí thế, luôn khiến người ta trong lúc lơ đãng bị thần phục.Trong lòng Vân Thi Thi vẫn hơi giận anh.Người đàn ông sao có thể tùy tâm sở dục* như thế? Động dục cũng không phân biệt hoàn cảnh?*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý thích“t*ng trùng lên não!”Nghĩ thế nào, miệng thốt ra thế đấy.Vừa dứt lời, cô phản ứng kịp, cắn môi.Không ngờ lại nói ra...Mộ Nhã Triết liếc nhìn cô, khóe môi cong lên: “Em nói cái gì?”Nói cái gì? Nói anh t*ng trùng lên não đó!Nhưng câu này, cô không dám nói lại lần nữa.“Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.Vân Thi Thi nhìn thẳng về đằng trước, không dám đến gần anh, cơ thể dựa sát vào cửa xe, khóe mắt cẩn thận quan sát anh, xem như thăm dò.Im lặng hồi lâu, cô bỗng mở miệng: “Phiền anh đưa tôi về nhà, tôi lấy cho Hữu Hữu mấy bộ quần áo.”Vừa dứt lời, cánh tay bị người đàn ông kéo mạnh một cái, cánh tay dài của Mộ Nhã Triết vươn tới, dễ dàng kéo cô vào trong lòng.Vân Thi Thi kinh ngạc, khẽ ngọ nguậy, đảo mắt đã bị anh ôm vào lòng.Trong xe rộng rãi, âm nhạc thong thả du dương.Đáy mắt người đàn ông toát lên ý cười nghiền ngẫm, môi mỏng mở ra, giognj nói mị hoặc: “Cô gái, em vẫn chưa trả lời tôi, vừa nói cái gì? Hử?”Ý câu nói là, cô đừng hòng lảng sang chuyện khác, lấp liếm cho qua!Vân Thi Thi nhắm mắt không để ý tới anh.Mộ Nhã Triết lại có cách bắt cô phải mở miệng.“Em vừa nói, t*ng trùng lên não?”Cách lớp quần áo bóp mạnh luồng mềm mại trước ngực cô: “Như này?”Cơ thể Vân Thi Thi run lên, sắc mặt căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía tài xế, thấy ông đã vô cùng tự giác quay kính chiếu hậu, mắt điếc tai ngơ với cảnh tượng phía sau.Một dự cảm bất thường ập vào đầu, Vân Thi Thi bất an tránh né, người đàn ông lại giữ chặt hông cô, bàn tay đặt lên sống lưng cô, đẩy về lồng ngực mình, hai khuôn mặt gần sát nhau, chóp mũi chạp nhau, hơi thở hòa quyện.Cự ly khăng khít như vậy, thật khiến cô mất tự nhiên!