Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…

Chương 713: 713: Chuyện Cũ Như Mây Khói

Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.Nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.“Khụ khụ khụ…”Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.“Em đi vệ sinh đã!”Dương Thanh chưa kịp đáp lời, cô ta đã cuống quít chạy đi.Dương Thanh thở dài.Mặc dù không biết cụ thể giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được chút ít.So với Tống Hoa Nhã, có vẻ anh vẫn may mắn hơn rất nhiều.Ít nhất sau năm năm rời đi, anh vẫn có thể ở bên Tần Thanh Tâm.Còn Tống Hoa Nhã không đợi được, còn nghe tin đối phương đã kết hôn.“Mãi sau này em tìm được anh ta, anh ta mới nói bỏ đi là vì biết gia đình em không được nhà họ Tống coi trọng.Nếu kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc”.“Anh ta còn nói lúc trước ở bên em không phải vì tình yêu mà là vì em là người nhà họ Tống, có thể giúp đỡ anh ta”.“Đó là lần cuối cùng bọn em gặp nhau.Sau đó em còn nghe tin anh ta đã chết!”Nói tới đây, Tống Hoa Nhã không kìm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.“Sao lại nghe tin cậu ta chết?”, Dương Thanh cũng rất kinh ngạc.“Phải đó, lúc đó em cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.Anh ta chết rồi, chết ở nước ngoài, em còn không được gặp mặt anh ta lần cuối”.Tống Hoa Nhã nghẹn ngào nói: “Em từng bị trầm cảm nặng, mấy lần tự sát không thành, chữa bệnh suốt hai năm mới có chuyển biến tốt”.“Khó khăn lắm em mới dứt ra khỏi mối tình kia, thế mà anh ta vẫn còn sống, lại còn kết hôn? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”- ---------------------------.

Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.

“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.

Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”

Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?

Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.

“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.

Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.

Nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”

Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.

“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.

Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.

Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.

Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.

Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.

Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.

“Khụ khụ khụ…”

Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.

“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.

Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.

“Em đi vệ sinh đã!”

Dương Thanh chưa kịp đáp lời, cô ta đã cuống quít chạy đi.

Dương Thanh thở dài.

Mặc dù không biết cụ thể giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được chút ít.

So với Tống Hoa Nhã, có vẻ anh vẫn may mắn hơn rất nhiều.

Ít nhất sau năm năm rời đi, anh vẫn có thể ở bên Tần Thanh Tâm.

Còn Tống Hoa Nhã không đợi được, còn nghe tin đối phương đã kết hôn.

“Mãi sau này em tìm được anh ta, anh ta mới nói bỏ đi là vì biết gia đình em không được nhà họ Tống coi trọng.

Nếu kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc”.

“Anh ta còn nói lúc trước ở bên em không phải vì tình yêu mà là vì em là người nhà họ Tống, có thể giúp đỡ anh ta”.

“Đó là lần cuối cùng bọn em gặp nhau.

Sau đó em còn nghe tin anh ta đã chết!”

Nói tới đây, Tống Hoa Nhã không kìm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.

“Sao lại nghe tin cậu ta chết?”, Dương Thanh cũng rất kinh ngạc.

“Phải đó, lúc đó em cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.

Anh ta chết rồi, chết ở nước ngoài, em còn không được gặp mặt anh ta lần cuối”.

Tống Hoa Nhã nghẹn ngào nói: “Em từng bị trầm cảm nặng, mấy lần tự sát không thành, chữa bệnh suốt hai năm mới có chuyển biến tốt”.

“Khó khăn lắm em mới dứt ra khỏi mối tình kia, thế mà anh ta vẫn còn sống, lại còn kết hôn? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

- ---------------------------.

Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.Nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.“Khụ khụ khụ…”Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.“Em đi vệ sinh đã!”Dương Thanh chưa kịp đáp lời, cô ta đã cuống quít chạy đi.Dương Thanh thở dài.Mặc dù không biết cụ thể giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được chút ít.So với Tống Hoa Nhã, có vẻ anh vẫn may mắn hơn rất nhiều.Ít nhất sau năm năm rời đi, anh vẫn có thể ở bên Tần Thanh Tâm.Còn Tống Hoa Nhã không đợi được, còn nghe tin đối phương đã kết hôn.“Mãi sau này em tìm được anh ta, anh ta mới nói bỏ đi là vì biết gia đình em không được nhà họ Tống coi trọng.Nếu kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc”.“Anh ta còn nói lúc trước ở bên em không phải vì tình yêu mà là vì em là người nhà họ Tống, có thể giúp đỡ anh ta”.“Đó là lần cuối cùng bọn em gặp nhau.Sau đó em còn nghe tin anh ta đã chết!”Nói tới đây, Tống Hoa Nhã không kìm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.“Sao lại nghe tin cậu ta chết?”, Dương Thanh cũng rất kinh ngạc.“Phải đó, lúc đó em cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.Anh ta chết rồi, chết ở nước ngoài, em còn không được gặp mặt anh ta lần cuối”.Tống Hoa Nhã nghẹn ngào nói: “Em từng bị trầm cảm nặng, mấy lần tự sát không thành, chữa bệnh suốt hai năm mới có chuyển biến tốt”.“Khó khăn lắm em mới dứt ra khỏi mối tình kia, thế mà anh ta vẫn còn sống, lại còn kết hôn? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”- ---------------------------.

Chương 713: 713: Chuyện Cũ Như Mây Khói