Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 884: 884: Anh Thất Vọng Rồi
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Dương Thanh nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất.Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: "Cậu Thanh, cậu muốn thế nào?""Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?"Dương Thanh hỏi Tôn Húc.Tôn Húc gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Thanh!"Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: "Còn không mau cảm ơn cậu Thanh?"Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã.Dương Thanh muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?Nhưng cô ta không dám phản kháng: "Cảm ơn anh Thanh!""Ông tự ra tay đi!"Dương Thanh nói với Tôn Húc."Pằng!""Pằng!"Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Thanh đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Thanh.Dương Thanh cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Cào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Thanh."Cậu Thanh, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?"Tôn Húc hỏi.Dương Tây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu"."Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân"."Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?"Sắc mặt Tôn Húc hết sức khó coi, ông ta biết Dương Thanh nói không sai.Ngay cả Tào Trí cũng chịu thiệt trong tay anh, huống chi là ông ta..truyện kiếm hiệp hay"Sao cậu Thanh lại nói vậy? Tôi nào dám làm gì cậu chứ?"Tôn Hảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này người nhà họ Tôn tuyệt đối sẽ không dám đụng đến bất kỳ người thân nào của cậu nữa"."Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!"Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất.Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.- ---------------------------.
Dương Thanh nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.
Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất.
Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.
Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: "Cậu Thanh, cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?"
Dương Thanh hỏi Tôn Húc.
Tôn Húc gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Thanh!"
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: "Còn không mau cảm ơn cậu Thanh?"
Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã.
Dương Thanh muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?
Nhưng cô ta không dám phản kháng: "Cảm ơn anh Thanh!"
"Ông tự ra tay đi!"
Dương Thanh nói với Tôn Húc.
"Pằng!"
"Pằng!"
Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.
Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.
Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.
Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Thanh đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Thanh.
Dương Thanh cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.
Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Cào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Thanh.
"Cậu Thanh, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?"
Tôn Húc hỏi.
Dương Tây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu".
"Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân".
"Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?"
Sắc mặt Tôn Húc hết sức khó coi, ông ta biết Dương Thanh nói không sai.
Ngay cả Tào Trí cũng chịu thiệt trong tay anh, huống chi là ông ta.
.
truyện kiếm hiệp hay
"Sao cậu Thanh lại nói vậy? Tôi nào dám làm gì cậu chứ?"
Tôn Hảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này người nhà họ Tôn tuyệt đối sẽ không dám đụng đến bất kỳ người thân nào của cậu nữa".
"Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!"
Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.
Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất.
Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.
- ---------------------------.
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… Dương Thanh nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất.Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: "Cậu Thanh, cậu muốn thế nào?""Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?"Dương Thanh hỏi Tôn Húc.Tôn Húc gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Thanh!"Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: "Còn không mau cảm ơn cậu Thanh?"Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã.Dương Thanh muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?Nhưng cô ta không dám phản kháng: "Cảm ơn anh Thanh!""Ông tự ra tay đi!"Dương Thanh nói với Tôn Húc."Pằng!""Pằng!"Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Thanh đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Thanh.Dương Thanh cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Cào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Thanh."Cậu Thanh, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?"Tôn Húc hỏi.Dương Tây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu"."Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân"."Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?"Sắc mặt Tôn Húc hết sức khó coi, ông ta biết Dương Thanh nói không sai.Ngay cả Tào Trí cũng chịu thiệt trong tay anh, huống chi là ông ta..truyện kiếm hiệp hay"Sao cậu Thanh lại nói vậy? Tôi nào dám làm gì cậu chứ?"Tôn Hảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này người nhà họ Tôn tuyệt đối sẽ không dám đụng đến bất kỳ người thân nào của cậu nữa"."Dương Thanh, xin lỗi, tôi khiến anh thất vọng rồi!"Ra khỏi Nam Tương Viên, Hạ Hà áy náy nói.Gió lạnh thổi tới, men say trên người Hạ Hà hoàn toàn biến mất.Sau khi nhớ lại mọi việc vừa xảy ra, cô có giảm giác như đang nằm mơ.- ---------------------------.