Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 2066
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… CHương 2066: “Đợi tôi giải quyết phiền phức rồi hãng đưa họ về”. Nói đến đây, Dương Thanh chợt ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, đừng để họ quay về đây, cứ sống ẩn dật đi!” Nghe Dương Thanh nói, vài người ngạc nhiên, Dương Thanh mà cũng có lúc không tự tin hả? Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan, họ lại thấu hiểu tâm trạng bây giờ của Dương Thanh. “Cậu Thanh, xin lỗi!” Mặt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe nói: “Nếu không phải cậu đưa tôi đến Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ không gặp chuyện thế này”. Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ ông muốn cứu tôi mà”. “Tôi không trông mong gì nhiều, chỉ hy vọng rằng nếu tôi gặp chuyện, ông hãy giúp tôi chăm sóc người nhà”. Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu được ông ta bảo vệ thì ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh không ai có thể làm hại đến Tần Thanh Tâm. “Cậu Thanh, cậu yên tâm đi. Nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ người nhà của cậu hết quãng đời còn lại, đến khi tôi chết mới thôi!” Đoàn Vô Nhai kiên quyết nói. Mặc dù Độc Du không nói gì nhưng nét mặt rất nghiêm túc, vốn dĩ ông ấy rất trung thành với Đoàn Vô Nhai. Nếu Đoàn Vô Nhai bảo vệ người nhà Dương Thanh thì tất nhiên ông ấy cũng vậy. Còn Đoàn Ngữ Yên thì càng không cần phải nói. Mặc dù cô ấy không biết võ nhưng cô ấy là cô gái biết uống nước nhớ nguồn. Gô ấy hiểu rõ vì cứu cô ấy nên Dương Thanh mới giết Đoàn Vô Viêm, từ đó gặp tai hoạ. “Phụ hoàng tôi nói Vũ Vũ Lan sẽ đi chuyến bay quốc tế đến Yến Đô, mà chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô sẽ phải quá cảnh ở Ninh Châu”. “Tôi mới kiểm tra chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô mới cất cánh mười phút trước. Nếu chuyến bay không bị delay thì hẳn hai tiếng tám phút nữa là đến Ninh Châu”. “Mà chuyến bay từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ có bốn mươi lăm phút. Nếu cậu Thanh đi máy bay riêng thì có thể tiết kiệm thời gian chờ chuyến bay”. “Cũng có nghĩa là bây giờ cậu Thanh có thể ở lại Yến Đô 83 phút, nếu phải chặn Vũ Vũ Lan ở Ninh Châu thì cậu Thanh chỉ có thể đến trước, chừa thêm mười phút đề phòng thì bây giờ cậu Dương chỉ có 73 phút tự do”. Đúng lúc này, Đoàn Ngữ Yên chợt cầm điện thoại lên nói. Trong lúc Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai đang bàn tính, cô ấy đã quyết định xong rồi. “Tôi phải đi đây!” Cuối cùng Dương Thanh nhìn Đoàn Vô Nhai thật kỹ rồi xoay người rời đi. Trong bảy mươi ba phút cuối cùng này, anh chỉ muốn ở bên vợ và con gái. Thoáng chốc, một chiếc Maybach màu đen, động cơ máy gào thét, phóng như bay đến tập đoàn Nhạn Thanh. “Tại con, nếu không phải tại con thì anh Thanh sẽ không bị như vậy”. Sau khi Dương Thanh đi, cuối cùng Đoàn Ngữ Yên bật khóc: “Bố ơi, con khó chịu quái” Đoàn Vô Nhai thở dài ôm con gái vào lòng an ủi: “Không phải tại con, nếu muốn trách thì đây là lỗi của bố!” “Hơn nữa, cậu Thanh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu Hoàng tộc họ Vũ muốn giết cậu ấy thì phải xem thế lực sau lưng cậu Thanh có đồng ý hay không”. Độc Du cũng nói: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ không sao!”
CHương 2066:
“Đợi tôi giải quyết phiền phức rồi hãng đưa họ về”.
Nói đến đây, Dương Thanh chợt ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, đừng để họ quay về đây, cứ sống ẩn dật đi!”
Nghe Dương Thanh nói, vài người ngạc nhiên, Dương Thanh mà cũng có lúc không tự tin hả?
Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan, họ lại thấu hiểu tâm trạng bây giờ của Dương Thanh.
“Cậu Thanh, xin lỗi!”
Mặt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe nói: “Nếu không phải cậu đưa tôi đến Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ không gặp chuyện thế này”.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ ông muốn cứu tôi mà”.
“Tôi không trông mong gì nhiều, chỉ hy vọng rằng nếu tôi gặp chuyện, ông hãy giúp tôi chăm sóc người nhà”.
Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu được ông ta bảo vệ thì ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh không ai có thể làm hại đến Tần Thanh Tâm.
“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi. Nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ người nhà của cậu hết quãng đời còn lại, đến khi tôi chết mới thôi!”
Đoàn Vô Nhai kiên quyết nói.
Mặc dù Độc Du không nói gì nhưng nét mặt rất nghiêm túc, vốn dĩ ông ấy rất trung thành với Đoàn Vô Nhai. Nếu Đoàn Vô Nhai bảo vệ người nhà Dương Thanh thì tất nhiên ông ấy cũng vậy.
Còn Đoàn Ngữ Yên thì càng không cần phải nói.
Mặc dù cô ấy không biết võ nhưng cô ấy là cô gái biết uống nước nhớ nguồn. Gô ấy hiểu rõ vì cứu cô ấy nên Dương Thanh mới giết Đoàn Vô Viêm, từ đó gặp tai hoạ.
“Phụ hoàng tôi nói Vũ Vũ Lan sẽ đi chuyến bay quốc tế đến Yến Đô, mà chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô sẽ phải quá cảnh ở Ninh Châu”.
“Tôi mới kiểm tra chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô mới cất cánh mười phút trước. Nếu chuyến bay không bị delay thì hẳn hai tiếng tám phút nữa là đến Ninh Châu”.
“Mà chuyến bay từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ có bốn mươi lăm phút. Nếu cậu Thanh đi máy bay riêng thì có thể tiết kiệm thời gian chờ chuyến bay”.
“Cũng có nghĩa là bây giờ cậu Thanh có thể ở lại Yến Đô 83 phút, nếu phải chặn Vũ Vũ Lan ở Ninh Châu thì cậu Thanh chỉ có thể đến trước, chừa thêm mười phút đề phòng thì bây giờ cậu Dương chỉ có 73 phút tự do”.
Đúng lúc này, Đoàn Ngữ Yên chợt cầm điện thoại lên nói.
Trong lúc Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai đang bàn tính, cô ấy đã quyết định xong rồi.
“Tôi phải đi đây!”
Cuối cùng Dương Thanh nhìn Đoàn Vô Nhai thật kỹ rồi xoay người rời đi.
Trong bảy mươi ba phút cuối cùng này, anh chỉ muốn ở bên vợ và con gái.
Thoáng chốc, một chiếc Maybach màu đen, động cơ máy gào thét, phóng như bay đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Tại con, nếu không phải tại con thì anh Thanh sẽ không bị như vậy”.
Sau khi Dương Thanh đi, cuối cùng Đoàn Ngữ Yên bật khóc: “Bố ơi, con khó chịu quái”
Đoàn Vô Nhai thở dài ôm con gái vào lòng an ủi: “Không phải tại con, nếu muốn trách thì đây là lỗi của bố!”
“Hơn nữa, cậu Thanh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu Hoàng tộc họ Vũ muốn giết cậu ấy thì phải xem thế lực sau lưng cậu Thanh có đồng ý hay không”.
Độc Du cũng nói: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ không sao!”
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… CHương 2066: “Đợi tôi giải quyết phiền phức rồi hãng đưa họ về”. Nói đến đây, Dương Thanh chợt ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, đừng để họ quay về đây, cứ sống ẩn dật đi!” Nghe Dương Thanh nói, vài người ngạc nhiên, Dương Thanh mà cũng có lúc không tự tin hả? Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan, họ lại thấu hiểu tâm trạng bây giờ của Dương Thanh. “Cậu Thanh, xin lỗi!” Mặt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe nói: “Nếu không phải cậu đưa tôi đến Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ không gặp chuyện thế này”. Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ ông muốn cứu tôi mà”. “Tôi không trông mong gì nhiều, chỉ hy vọng rằng nếu tôi gặp chuyện, ông hãy giúp tôi chăm sóc người nhà”. Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu được ông ta bảo vệ thì ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh không ai có thể làm hại đến Tần Thanh Tâm. “Cậu Thanh, cậu yên tâm đi. Nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ người nhà của cậu hết quãng đời còn lại, đến khi tôi chết mới thôi!” Đoàn Vô Nhai kiên quyết nói. Mặc dù Độc Du không nói gì nhưng nét mặt rất nghiêm túc, vốn dĩ ông ấy rất trung thành với Đoàn Vô Nhai. Nếu Đoàn Vô Nhai bảo vệ người nhà Dương Thanh thì tất nhiên ông ấy cũng vậy. Còn Đoàn Ngữ Yên thì càng không cần phải nói. Mặc dù cô ấy không biết võ nhưng cô ấy là cô gái biết uống nước nhớ nguồn. Gô ấy hiểu rõ vì cứu cô ấy nên Dương Thanh mới giết Đoàn Vô Viêm, từ đó gặp tai hoạ. “Phụ hoàng tôi nói Vũ Vũ Lan sẽ đi chuyến bay quốc tế đến Yến Đô, mà chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô sẽ phải quá cảnh ở Ninh Châu”. “Tôi mới kiểm tra chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô mới cất cánh mười phút trước. Nếu chuyến bay không bị delay thì hẳn hai tiếng tám phút nữa là đến Ninh Châu”. “Mà chuyến bay từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ có bốn mươi lăm phút. Nếu cậu Thanh đi máy bay riêng thì có thể tiết kiệm thời gian chờ chuyến bay”. “Cũng có nghĩa là bây giờ cậu Thanh có thể ở lại Yến Đô 83 phút, nếu phải chặn Vũ Vũ Lan ở Ninh Châu thì cậu Thanh chỉ có thể đến trước, chừa thêm mười phút đề phòng thì bây giờ cậu Dương chỉ có 73 phút tự do”. Đúng lúc này, Đoàn Ngữ Yên chợt cầm điện thoại lên nói. Trong lúc Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai đang bàn tính, cô ấy đã quyết định xong rồi. “Tôi phải đi đây!” Cuối cùng Dương Thanh nhìn Đoàn Vô Nhai thật kỹ rồi xoay người rời đi. Trong bảy mươi ba phút cuối cùng này, anh chỉ muốn ở bên vợ và con gái. Thoáng chốc, một chiếc Maybach màu đen, động cơ máy gào thét, phóng như bay đến tập đoàn Nhạn Thanh. “Tại con, nếu không phải tại con thì anh Thanh sẽ không bị như vậy”. Sau khi Dương Thanh đi, cuối cùng Đoàn Ngữ Yên bật khóc: “Bố ơi, con khó chịu quái” Đoàn Vô Nhai thở dài ôm con gái vào lòng an ủi: “Không phải tại con, nếu muốn trách thì đây là lỗi của bố!” “Hơn nữa, cậu Thanh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu Hoàng tộc họ Vũ muốn giết cậu ấy thì phải xem thế lực sau lưng cậu Thanh có đồng ý hay không”. Độc Du cũng nói: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ không sao!”