Lâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá…
Chương 2181
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời BanTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá… Chương 2181: Ca sĩ Mã Lương dùng chính giọng hát độc đáo trong vắt của mình thể hiện— “Tìm kiếm ánh dương ở nơi không ngọn gió. Hóa thành tia nắng sưởi ấm giá lạnh nơi anh. Chuyện đời khó đoán, người lại quá ngây thơ. Muốn cùng người ngắm nhìn khoảng trời xanh trong. Muốn lớn tiếng nói cho người biết em đã say đắm vì người. Chuyện cũ trôi qua vội vã. Người cuôi cùng cũng sẽ cảm động mà thôi. Quãng đời còn lại, em chỉ cần người. Quãng đời còn lại sau này. Gió Đông là người. Hoa Xuân là người. Mưa Hạ là người. Thu vàng cũng là người. Ám áp hay lạnh lẽo bốn mùa đều là người. Toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đêu dành cho người…” Tiếng ca êm tai từng lần một quanh quần, thế nhưng không ai nghe. Anh gọi một lần lại một lần, thế nhưng không ai tiếp. Bên tai quanh quản đều là câu hát đó — toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đều dành cho người. Cố Dạ Cần đột nhiên mở ra tắm ảnh chụp bản thân vẫn luôn giữ kỹ kia, anh nắm thật chặt tắm ảnh chụp khi cô còn thiếu nữ, siết đến nhăn nhúm. Cuối cùng cũng có một ngày như vậy, nhìn cô, nghe chút thanh âm cô, đều trở thành xa xỉ. Đêm tối vô tận và sự vô lực nuốt chửng anh, anh cái gì cũng không làm được, vô năng vô lực. Anh gió Đông mưa Hạ, hoa Xuân Thu vàng, đều là cô. Lúc này chiếc đồng hồ cổ xưa ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng báo hiệu, đông, đông, đông… mười hai giờ, mười hai giờ đến rồi, một ngày mới đã bắt đầu. Cô thế nào rồi? Anh không biệt… Anh không hề hay biết… Ha. Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn mềm mại, cả phòng tối đen, thế giới của anh cũng mắt đi tất cả ánh sáng. Cuộc sống ngày ngày, qua rất yên lặng lại gian nan.
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời BanTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá… Chương 2181: Ca sĩ Mã Lương dùng chính giọng hát độc đáo trong vắt của mình thể hiện— “Tìm kiếm ánh dương ở nơi không ngọn gió. Hóa thành tia nắng sưởi ấm giá lạnh nơi anh. Chuyện đời khó đoán, người lại quá ngây thơ. Muốn cùng người ngắm nhìn khoảng trời xanh trong. Muốn lớn tiếng nói cho người biết em đã say đắm vì người. Chuyện cũ trôi qua vội vã. Người cuôi cùng cũng sẽ cảm động mà thôi. Quãng đời còn lại, em chỉ cần người. Quãng đời còn lại sau này. Gió Đông là người. Hoa Xuân là người. Mưa Hạ là người. Thu vàng cũng là người. Ám áp hay lạnh lẽo bốn mùa đều là người. Toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đêu dành cho người…” Tiếng ca êm tai từng lần một quanh quần, thế nhưng không ai nghe. Anh gọi một lần lại một lần, thế nhưng không ai tiếp. Bên tai quanh quản đều là câu hát đó — toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đều dành cho người. Cố Dạ Cần đột nhiên mở ra tắm ảnh chụp bản thân vẫn luôn giữ kỹ kia, anh nắm thật chặt tắm ảnh chụp khi cô còn thiếu nữ, siết đến nhăn nhúm. Cuối cùng cũng có một ngày như vậy, nhìn cô, nghe chút thanh âm cô, đều trở thành xa xỉ. Đêm tối vô tận và sự vô lực nuốt chửng anh, anh cái gì cũng không làm được, vô năng vô lực. Anh gió Đông mưa Hạ, hoa Xuân Thu vàng, đều là cô. Lúc này chiếc đồng hồ cổ xưa ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng báo hiệu, đông, đông, đông… mười hai giờ, mười hai giờ đến rồi, một ngày mới đã bắt đầu. Cô thế nào rồi? Anh không biệt… Anh không hề hay biết… Ha. Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn mềm mại, cả phòng tối đen, thế giới của anh cũng mắt đi tất cả ánh sáng. Cuộc sống ngày ngày, qua rất yên lặng lại gian nan.
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời BanTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLâm Bát Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tôi làm sao mang thai, ai cho tôi mang thai, không ai rõ hơn anhl Khi tôi biết mình mang thai con anh, tôi đã muốn phá nó trước tiên, tôi căn bản không muôn sinh hạ đứa bé của anh!” Cô nói cái gì? Phản ứng đầu tiên sau khi cô biết mình mang thai chính là muốn giết con hắn? Người phụ nữ muốn sinh con cho hắn rôi nhờ đó nâng cao địa vị của mình hắn đã thấy nhiều rỘI, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ lạ như GỐI Trương Hàn tức đến bật cười: “Được, vậy chúng ta thực sự là không mưu mà hợp, em không. muôn sinh con tôi, tôi cũng không muôn em sinh, tôi đã sai người làm một chén thuốc sây thai, lát nữa em hãy ngoan ngoãn uống vào.” Hắn sai người làm thuốc sẩy thai? Lâm Bắt Nhiễm biết hắn nhát định sẽ giết đứa bé này, nhưng không nghĩ đến tốc độ của hắn nhanh như vậy. “Không muốn, tôi không muốn uống.” Cả nhà tải app truyện hola nhé! Lâm Bất Nhiễm từ chối. Trương Hàn nhanh ¡ chóng câu môi nở nụ cười, ban nãy cô luôn miệng nói muốn phá… Chương 2181: Ca sĩ Mã Lương dùng chính giọng hát độc đáo trong vắt của mình thể hiện— “Tìm kiếm ánh dương ở nơi không ngọn gió. Hóa thành tia nắng sưởi ấm giá lạnh nơi anh. Chuyện đời khó đoán, người lại quá ngây thơ. Muốn cùng người ngắm nhìn khoảng trời xanh trong. Muốn lớn tiếng nói cho người biết em đã say đắm vì người. Chuyện cũ trôi qua vội vã. Người cuôi cùng cũng sẽ cảm động mà thôi. Quãng đời còn lại, em chỉ cần người. Quãng đời còn lại sau này. Gió Đông là người. Hoa Xuân là người. Mưa Hạ là người. Thu vàng cũng là người. Ám áp hay lạnh lẽo bốn mùa đều là người. Toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đêu dành cho người…” Tiếng ca êm tai từng lần một quanh quần, thế nhưng không ai nghe. Anh gọi một lần lại một lần, thế nhưng không ai tiếp. Bên tai quanh quản đều là câu hát đó — toàn bộ ánh mắt hướng đến, tất cả dịu dàng nơi đáy lòng. Đều dành cho người. Cố Dạ Cần đột nhiên mở ra tắm ảnh chụp bản thân vẫn luôn giữ kỹ kia, anh nắm thật chặt tắm ảnh chụp khi cô còn thiếu nữ, siết đến nhăn nhúm. Cuối cùng cũng có một ngày như vậy, nhìn cô, nghe chút thanh âm cô, đều trở thành xa xỉ. Đêm tối vô tận và sự vô lực nuốt chửng anh, anh cái gì cũng không làm được, vô năng vô lực. Anh gió Đông mưa Hạ, hoa Xuân Thu vàng, đều là cô. Lúc này chiếc đồng hồ cổ xưa ở đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng báo hiệu, đông, đông, đông… mười hai giờ, mười hai giờ đến rồi, một ngày mới đã bắt đầu. Cô thế nào rồi? Anh không biệt… Anh không hề hay biết… Ha. Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn mềm mại, cả phòng tối đen, thế giới của anh cũng mắt đi tất cả ánh sáng. Cuộc sống ngày ngày, qua rất yên lặng lại gian nan.