Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được…
Chương 2222
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… CHương 2222: Nửa tháng trước anh đã từng đấu với Vũ Vũ Lan của Hoàng tộc họ Vũ, mà thực lực của Vũ Vũ Lan là Siêu Phàm Tam Cảnh. Bây giờ, dường như hơi thở võ thuật trên người Long Dược giống hệt hơi thở võ thuật trên người Vũ Vũ Lan. Anh có thể đánh bại Vũ Vũ Lan nhưng không có nghĩa anh có thể đánh bại Long Dược. Bởi vì lúc đấu với Vũ Vũ Lan, anh đang trong trạng thái cuồng bạo, bởi vì trong cơ thể anh vẫn còn liều thuốc hoàn mỹ. Không những thế còn có ba viên thuốc có thể †ăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh. Sau đó, anh lại đấu với Black Doctor thực lực gần như Siêu Phàm Ngũ Cảnh, là vì Black Doctor lại rót cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, một loại hoàn toàn mới, tác dụng còn kinh khủng hơn. Nhưng bây giờ cảnh giới võ thuật của anh vẫn dừng ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, lại không có viên thuốc tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, miễn cưỡng có thể dùng cách của mình để tiến vào trạng thái cuồng bạo. Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh. Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Gảnh. Khoảng cách giữa hai người quá lớn! “Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hãng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”. Long Dược hờ hững nhìn Dương Thanh như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”. “Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!” Mặt Dương Thanh khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chăm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi. Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”. “Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?” “Tôi có thể đồng ý với ông răng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!” Đây là lần đầu tiên Dương Thanh cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không. Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cưồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến. Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả. Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được. Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời. Nghe Dương Thanh nói, Long Dược bật cười, cười giều cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”. “Mày làm tao thất vọng quá Mặt Dương Thanh tối sâm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ. Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng. Huống chỉ Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh? “Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Thanh trầm xuống. “Dương Thanh, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.
CHương 2222:
Nửa tháng trước anh đã từng đấu với Vũ Vũ Lan của Hoàng tộc họ Vũ, mà thực lực của Vũ Vũ Lan là Siêu Phàm Tam Cảnh.
Bây giờ, dường như hơi thở võ thuật trên người Long Dược giống hệt hơi thở võ thuật trên người Vũ Vũ Lan.
Anh có thể đánh bại Vũ Vũ Lan nhưng không có nghĩa anh có thể đánh bại Long Dược.
Bởi vì lúc đấu với Vũ Vũ Lan, anh đang trong trạng thái cuồng bạo, bởi vì trong cơ thể anh vẫn còn liều thuốc hoàn mỹ.
Không những thế còn có ba viên thuốc có thể †ăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.
Sau đó, anh lại đấu với Black Doctor thực lực gần như Siêu Phàm Ngũ Cảnh, là vì Black Doctor lại rót cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, một loại hoàn toàn mới, tác dụng còn kinh khủng hơn.
Nhưng bây giờ cảnh giới võ thuật của anh vẫn dừng ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, lại không có viên thuốc tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, miễn cưỡng có thể dùng cách của mình để tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh.
Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Gảnh.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn!
“Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hãng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”.
Long Dược hờ hững nhìn Dương Thanh như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”.
“Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!”
Mặt Dương Thanh khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chăm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi.
Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”.
“Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?”
“Tôi có thể đồng ý với ông răng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!”
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không.
Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cưồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến.
Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả.
Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được.
Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời.
Nghe Dương Thanh nói, Long Dược bật cười, cười giều cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”.
“Mày làm tao thất vọng quá Mặt Dương Thanh tối sâm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ.
Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.
Huống chỉ Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh?
“Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Thanh trầm xuống.
“Dương Thanh, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.
Chiến Thần Ở RểTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất. Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: "Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?" Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc. Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu. Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại! "Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?" Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn. . Truyện mới cập nhật Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được… CHương 2222: Nửa tháng trước anh đã từng đấu với Vũ Vũ Lan của Hoàng tộc họ Vũ, mà thực lực của Vũ Vũ Lan là Siêu Phàm Tam Cảnh. Bây giờ, dường như hơi thở võ thuật trên người Long Dược giống hệt hơi thở võ thuật trên người Vũ Vũ Lan. Anh có thể đánh bại Vũ Vũ Lan nhưng không có nghĩa anh có thể đánh bại Long Dược. Bởi vì lúc đấu với Vũ Vũ Lan, anh đang trong trạng thái cuồng bạo, bởi vì trong cơ thể anh vẫn còn liều thuốc hoàn mỹ. Không những thế còn có ba viên thuốc có thể †ăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh. Sau đó, anh lại đấu với Black Doctor thực lực gần như Siêu Phàm Ngũ Cảnh, là vì Black Doctor lại rót cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, một loại hoàn toàn mới, tác dụng còn kinh khủng hơn. Nhưng bây giờ cảnh giới võ thuật của anh vẫn dừng ở Siêu Phàm Nhất Cảnh, lại không có viên thuốc tăng cảnh giới võ thuật mà Phùng Tiểu Uyển cho anh, miễn cưỡng có thể dùng cách của mình để tiến vào trạng thái cuồng bạo. Dù vậy anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh. Mà Long Dược thì tăng thẳng từ Siêu Phàm Nhị Cảnh lên Siêu Phàm Tam Gảnh. Khoảng cách giữa hai người quá lớn! “Vốn dĩ tao định tìm một cơ hội thích hợp rồi hãng đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng tao phát hiện nếu cứ ở Siêu Phàm Nhị Cảnh thì khó mà giết mày được”. Long Dược hờ hững nhìn Dương Thanh như thể đang nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay tao sẽ đột phá”. “Mày có thể ép tao đột phá để giết mày, riêng việc này thôi cũng đã vinh dự cho mày lắm rồi!” Mặt Dương Thanh khá khó chịu, anh nhìn Long Dược chằm chăm: “Ông và tôi không hề có xích mích hay hận thù gì, ông cũng biết rõ cái chết của Long Khoa không hề liên quan đến tôi. Thậm chí ông cũng bị Long Hoàng lợi dụng để giết tôi”. “Vậy mà ông vẫn định đấu đến cùng với tôi à?” “Tôi có thể đồng ý với ông răng chỉ cần ông chịu thua, tôi sẽ tha cho Hoàng tộc họ Long!” Đây là lần đầu tiên Dương Thanh cúi đầu, không phải vì anh sợ mà anh không biết, một khi anh tiến vào trạng thái cuồng bạo thì liệu có tỉnh táo được không. Trong khoảng thời gian này, anh đang luyện cách tiến vào trạng thái cưồng bạo rồi giải trừ nó nhưng bây giờ là thực chiến. Một khi đấu trận sinh tử với Long Dược, khó mà đoán được kết quả. Tiến vào trạng thái cuồng bạo càng lâu, anh càng khó kiểm soát bản thân, cũng có nghĩa là anh phải đánh bại Long Dược trong khoảng thời gian ngắn. Nếu vượt quá một khoảng thời gian nhất định, anh khó mà tỉnh táo lại được. Thậm chí có thể nói là hy vọng xa vời. Nghe Dương Thanh nói, Long Dược bật cười, cười giều cợt: “Vốn dĩ tao cứ tưởng mày sẽ dốc hết sức đấu với tao nhưng không ngờ chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi”. “Mày làm tao thất vọng quá Mặt Dương Thanh tối sâm, không ngờ mình không muốn cả hai đều thiệt nhưng lại bị Long Dược nghĩ là mình sợ. Lúc trước khi anh chiến với Black Doctor, mặc dù sức chiến đấu của Black Doctor là Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng ông ta vẫn bị thương nặng. Huống chỉ Long Dược mới có Siêu Phàm Tam Cảnh? “Ông muốn đấu một trận sống còn với tôi đúng không?”, giọng Dương Thanh trầm xuống. “Dương Thanh, mày tự đề cao bản thân mình quá rồi đó”.