Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 354: Lời nói vô tâm
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Trong lòng Lục Cảnh Điềm hơi ghen tị, mím môi thật chặt, trên mặt không giấu nổi sự khó chịu.Chỉ thấy cô gái kia ló khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cắt không còn giọt máu từ sau lưng Lý Lan, ánh mắt mang đầy sự đề phòng, như bị cái gì làm kinh sợ, hoặc như đang tủi thân điều gì đó, quật cường mím chặt môi, đôi mi thanh tú nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng không hề cất bước!Cô gái này thật sự rất bướng bỉnh! Không thể nghi ngờ, đúng là một mĩ nhân bại hoại!Lý Lan cũng thầm ngạc nhiên, không ngờ ông chủ của cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Càng bất ngờ hơn là ông chủ bảo Vân Thi Thi qua đó.Thấy cô không hề nhúc nhích, như đang giận dỗi, Lý Lan liền vươn tay kéo cô từ phía sau ra, đẩy về phía ông chủ nhà mình!“Cô gái ngốc, còn không mau qua đó!”Bị cô ấy đẩy như thế, Vân Thi Thi chưa đứng vững gót chân, bất thình lình bị đẩy về phía Mộ Nhã Triết, đâm thẳng vào lồng ngực rắc chắn của anh!Cô hơi lúng túng cố đứng vững, muốn duy trì khoảng cách với anh, vòng eo lại bị cánh tay khỏe khoắc của anh giữ chặt, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ tiếng tim đập của anh.Tiếng tim đập ấy như thuốc an thần, khiến cô vơi đi bất an trong lòng, bởi vậy cô không phản kháng nữa, ngoan ngoãn không giãy dụa.Người đàn ông cúi đầu nhìn đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình, môi mỏng nhếch lên cho thấy rất hài lòng với sự thần phục của cô, nhưng trong lòng vẫn còn sự bất mãn!Anh chỉ mấy ngày không đếm tìm cô, thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ cô bé này không hề yên tĩnh, nhanh chóng gọi ong gọi bướm! Trong lòng anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm! Người như anh ở trên thương trường thủ đoạn quyết đoán, ở phương diện tình cảm, dục vọng chiếm hữu riêng của người đàn ông này cũng mạnh đến nỗi không thể nói lý!Mặc dù anh không thích phụ nữ, nhưng cô gái này, lại vô tình chiếm lấy địa vị đặc biệt trong tim anh!Dù anh không thừa nhận, cũng không ý thức được điều này, nhưng anh chỉ biết là, thấy người đàn ông khác chạm vào cô, nhìn ngắm cô, thèm thuồng cô, anh đã cảm thấy vô cùng gai mắt!Đợi lát nữa sẽ tính sổ ngọn ngành với cô!Nâng cao cằm, ánh mắt của Mộ Nhã Triết đảo qua, như mãnh hổ nhìn thẳng Tiền Thiếu Hoa.Tiền Thiếu Hoa bị ánh mắt của anh dọa run, da đầu tê dại từng đợt, giống y hệt bị mãnh thú nhìn chòng chọc.Tiền Thiếu Hoa quá sợ hãi, khí thế ngang ngược lúc trước biến mất không còn dấu vết, không tự chủ cúi đầu, yếu ớt gọi: “Giám đốc Mộ!”Như thế có vẻ ông ta đang rất chột dạ!Vốn là với địa vị của Tiền Thiếu Hoa, đủ để gọi Mộ Nhã Triết một tiếng “cậu Mộ”, nhưng bây giờ do căng thẳng đến hoảng, theo bản năng gọi anh một tiếng “giám đốc Mộ”!
Trong lòng Lục Cảnh Điềm hơi ghen tị, mím môi thật chặt, trên mặt không giấu nổi sự khó chịu.
Chỉ thấy cô gái kia ló khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cắt không còn giọt máu từ sau lưng Lý Lan, ánh mắt mang đầy sự đề phòng, như bị cái gì làm kinh sợ, hoặc như đang tủi thân điều gì đó, quật cường mím chặt môi, đôi mi thanh tú nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng không hề cất bước!
Cô gái này thật sự rất bướng bỉnh! Không thể nghi ngờ, đúng là một mĩ nhân bại hoại!
Lý Lan cũng thầm ngạc nhiên, không ngờ ông chủ của cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Càng bất ngờ hơn là ông chủ bảo Vân Thi Thi qua đó.
Thấy cô không hề nhúc nhích, như đang giận dỗi, Lý Lan liền vươn tay kéo cô từ phía sau ra, đẩy về phía ông chủ nhà mình!
“Cô gái ngốc, còn không mau qua đó!”
Bị cô ấy đẩy như thế, Vân Thi Thi chưa đứng vững gót chân, bất thình lình bị đẩy về phía Mộ Nhã Triết, đâm thẳng vào lồng ngực rắc chắn của anh!
Cô hơi lúng túng cố đứng vững, muốn duy trì khoảng cách với anh, vòng eo lại bị cánh tay khỏe khoắc của anh giữ chặt, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ tiếng tim đập của anh.
Tiếng tim đập ấy như thuốc an thần, khiến cô vơi đi bất an trong lòng, bởi vậy cô không phản kháng nữa, ngoan ngoãn không giãy dụa.
Người đàn ông cúi đầu nhìn đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình, môi mỏng nhếch lên cho thấy rất hài lòng với sự thần phục của cô, nhưng trong lòng vẫn còn sự bất mãn!
Anh chỉ mấy ngày không đếm tìm cô, thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ cô bé này không hề yên tĩnh, nhanh chóng gọi ong gọi bướm!
Trong lòng anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm! Người như anh ở trên thương trường thủ đoạn quyết đoán, ở phương diện tình cảm, dục vọng chiếm hữu riêng của người đàn ông này cũng mạnh đến nỗi không thể nói lý!
Mặc dù anh không thích phụ nữ, nhưng cô gái này, lại vô tình chiếm lấy địa vị đặc biệt trong tim anh!
Dù anh không thừa nhận, cũng không ý thức được điều này, nhưng anh chỉ biết là, thấy người đàn ông khác chạm vào cô, nhìn ngắm cô, thèm thuồng cô, anh đã cảm thấy vô cùng gai mắt!
Đợi lát nữa sẽ tính sổ ngọn ngành với cô!
Nâng cao cằm, ánh mắt của Mộ Nhã Triết đảo qua, như mãnh hổ nhìn thẳng Tiền Thiếu Hoa.
Tiền Thiếu Hoa bị ánh mắt của anh dọa run, da đầu tê dại từng đợt, giống y hệt bị mãnh thú nhìn chòng chọc.
Tiền Thiếu Hoa quá sợ hãi, khí thế ngang ngược lúc trước biến mất không còn dấu vết, không tự chủ cúi đầu, yếu ớt gọi: “Giám đốc Mộ!”
Như thế có vẻ ông ta đang rất chột dạ!
Vốn là với địa vị của Tiền Thiếu Hoa, đủ để gọi Mộ Nhã Triết một tiếng “cậu Mộ”, nhưng bây giờ do căng thẳng đến hoảng, theo bản năng gọi anh một tiếng “giám đốc Mộ”!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Trong lòng Lục Cảnh Điềm hơi ghen tị, mím môi thật chặt, trên mặt không giấu nổi sự khó chịu.Chỉ thấy cô gái kia ló khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cắt không còn giọt máu từ sau lưng Lý Lan, ánh mắt mang đầy sự đề phòng, như bị cái gì làm kinh sợ, hoặc như đang tủi thân điều gì đó, quật cường mím chặt môi, đôi mi thanh tú nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng không hề cất bước!Cô gái này thật sự rất bướng bỉnh! Không thể nghi ngờ, đúng là một mĩ nhân bại hoại!Lý Lan cũng thầm ngạc nhiên, không ngờ ông chủ của cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Càng bất ngờ hơn là ông chủ bảo Vân Thi Thi qua đó.Thấy cô không hề nhúc nhích, như đang giận dỗi, Lý Lan liền vươn tay kéo cô từ phía sau ra, đẩy về phía ông chủ nhà mình!“Cô gái ngốc, còn không mau qua đó!”Bị cô ấy đẩy như thế, Vân Thi Thi chưa đứng vững gót chân, bất thình lình bị đẩy về phía Mộ Nhã Triết, đâm thẳng vào lồng ngực rắc chắn của anh!Cô hơi lúng túng cố đứng vững, muốn duy trì khoảng cách với anh, vòng eo lại bị cánh tay khỏe khoắc của anh giữ chặt, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ tiếng tim đập của anh.Tiếng tim đập ấy như thuốc an thần, khiến cô vơi đi bất an trong lòng, bởi vậy cô không phản kháng nữa, ngoan ngoãn không giãy dụa.Người đàn ông cúi đầu nhìn đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình, môi mỏng nhếch lên cho thấy rất hài lòng với sự thần phục của cô, nhưng trong lòng vẫn còn sự bất mãn!Anh chỉ mấy ngày không đếm tìm cô, thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ cô bé này không hề yên tĩnh, nhanh chóng gọi ong gọi bướm! Trong lòng anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm! Người như anh ở trên thương trường thủ đoạn quyết đoán, ở phương diện tình cảm, dục vọng chiếm hữu riêng của người đàn ông này cũng mạnh đến nỗi không thể nói lý!Mặc dù anh không thích phụ nữ, nhưng cô gái này, lại vô tình chiếm lấy địa vị đặc biệt trong tim anh!Dù anh không thừa nhận, cũng không ý thức được điều này, nhưng anh chỉ biết là, thấy người đàn ông khác chạm vào cô, nhìn ngắm cô, thèm thuồng cô, anh đã cảm thấy vô cùng gai mắt!Đợi lát nữa sẽ tính sổ ngọn ngành với cô!Nâng cao cằm, ánh mắt của Mộ Nhã Triết đảo qua, như mãnh hổ nhìn thẳng Tiền Thiếu Hoa.Tiền Thiếu Hoa bị ánh mắt của anh dọa run, da đầu tê dại từng đợt, giống y hệt bị mãnh thú nhìn chòng chọc.Tiền Thiếu Hoa quá sợ hãi, khí thế ngang ngược lúc trước biến mất không còn dấu vết, không tự chủ cúi đầu, yếu ớt gọi: “Giám đốc Mộ!”Như thế có vẻ ông ta đang rất chột dạ!Vốn là với địa vị của Tiền Thiếu Hoa, đủ để gọi Mộ Nhã Triết một tiếng “cậu Mộ”, nhưng bây giờ do căng thẳng đến hoảng, theo bản năng gọi anh một tiếng “giám đốc Mộ”!