Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 363: Thủ đoạn độc ác

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Có thể nói, nhà họ Cố có lẽ là gia tộc duy nhất có thể sánh ngang với nhà họ Mộ.Bản đồ thế lực của nhà họ Cố lớn đến nhường nào?Không ai có thể rõ.Tuy mấy năm nay, thông qua một vài thù đoạn tẩy trắng gia tộc, nhưng trong khung vẫn là bản chất xã hội đen như cũ, bất luận là thù đoạn hay tác phong, đều vô cùng độc ác.Nhất là Cố Cảnh Liên... Nhân vật cực kì nguy hiểm đáng sợ.Cố Cảnh Liên lên vị trí gia chủ của nhà họ Cố khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng vừa đạt được quyền to đã lập tức để lộ dã tâm và sự tàn nhẫn, sau hôm lên ngôi đã diệt trừ sạch sẽ những người không trung thành tuyệt đối với anh ta.Ra tay ác độc, người khác nghe thôi đã sợ mất mật.So sánh với thủ đoạn của Cố Cảnh Liên, Dương Thọ Trình chỉ xứng đáng làm tay mơ, không thể so bì.Cố Cảnh Liên thân là hoàng thái tử giới xã hội đen, bởi vậy hành tung thần bí khó lường, rất ít người có thể nhìn thấy dung mạo của anh ta.Nghe đồn những người từng nhìn thấy diện mạo của anh ta, đều không còn tồn tại trên thế giới này.Hai chân Dương Thọ Trình không khỏi run rẩy.Ông ta sợ, có thể không sợ sao?Mặc dù ông ta hoành hành ở Hồng Công nhiều năm như vậy, nhưng đối với gia tộc đen như nhà họ Cố, trong lòng vẫn vô cùng kính sợ.Cố Cảnh Liên nổi tiếng âm tình bất định, buồn vui thất thường, một người đáng sợ chân chính, dù đang mỉm cười nhưng sự âm lãnh vẫn ngấm vào trong xương.Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.Cố Tinh Trạch đẩy cửa bước đến.Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, khóe môi cong lên: “Tinh Trạch, em đến rồi à?”“Anh.”“Cậu hai Cố...”Dương Thọ Trình mặt trắng như tro bỗng vọt tới, quỳ mạnh xuống trước mặt Cố Tinh Trạch.Dưới sự sợ hãi cực độ, đôi môi nứt nẻ run rẩy, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống như mưa.Cố Tinh Trạch không vui đá tay lão ra: “Giám đốc Dương, ngài làm gì vậy?”“Tinh Trạch, cậu xem, cậu có thể giải thích với cậu Mộ là giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi...”Cố Cảnh Liên ở bên cạnh thong thả nói: “Tinh Trạch, lúc trước có phải em đắc tội ông chủ Dương không, còn không mau bồi tội xin lỗi ông chủ Dương?”Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, nhưng vào trong lỗ tai người khác lại trở nên đáng sợ.Cố Tinh Trạch nhàn nhạt đáp: “Anh, em không có.”Tần Chu bất đắc dĩ nói: “Cậu Cố, thực ra không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là chút hiểu lầm nhỏ, tôi đã giải thích rõ với ông chủ Dương. Nhưng hình như ông ấy không chịu cho tôi mặt mũi, bảo tôi giao Tinh Trạch cho ông ta, chuyện là như thế.”“Ông chủ Dương, đây cũng là ông không đúng nha.”Cố Cảnh Liên chậm chạp đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Dương Thọ Trình, lắc đầu thở dài nói: “Em trai tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, quy củ ở thủ đô, nó không tường tận lắm.”Ngừng một chút, khóe môi anh ta nhếch lên, thong dong nói: “Theo quy củ mà nói, tôi là anh trai nó, cũng là một nửa người giám hộ. Nếu nó có chỗ nào đắc tội ông, ông cứ trực tiếp tìm tôi, tôi thay nó bồi tội với ông. Nhưng người nhà họ Cố, há ông muốn là có? Ông muốn người của tôi, ông để mặt mũi của Cố Cảnh Liên tôi ở đâu? Uy tín của nhà họ Cố, làm sao duy trì được?”“Cậu Cố, tôi...ngay từ đầu tôi không biết thân phận của cậu ấy là gì mà.” Dương Thọ Trình lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, sắc mặt khó coi nói.

Có thể nói, nhà họ Cố có lẽ là gia tộc duy nhất có thể sánh ngang với nhà họ Mộ.

Bản đồ thế lực của nhà họ Cố lớn đến nhường nào?

Không ai có thể rõ.

Tuy mấy năm nay, thông qua một vài thù đoạn tẩy trắng gia tộc, nhưng trong khung vẫn là bản chất xã hội đen như cũ, bất luận là thù đoạn hay tác phong, đều vô cùng độc ác.

Nhất là Cố Cảnh Liên... Nhân vật cực kì nguy hiểm đáng sợ.

Cố Cảnh Liên lên vị trí gia chủ của nhà họ Cố khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng vừa đạt được quyền to đã lập tức để lộ dã tâm và sự tàn nhẫn, sau hôm lên ngôi đã diệt trừ sạch sẽ những người không trung thành tuyệt đối với anh ta.

Ra tay ác độc, người khác nghe thôi đã sợ mất mật.

So sánh với thủ đoạn của Cố Cảnh Liên, Dương Thọ Trình chỉ xứng đáng làm tay mơ, không thể so bì.

Cố Cảnh Liên thân là hoàng thái tử giới xã hội đen, bởi vậy hành tung thần bí khó lường, rất ít người có thể nhìn thấy dung mạo của anh ta.

Nghe đồn những người từng nhìn thấy diện mạo của anh ta, đều không còn tồn tại trên thế giới này.

Hai chân Dương Thọ Trình không khỏi run rẩy.

Ông ta sợ, có thể không sợ sao?

Mặc dù ông ta hoành hành ở Hồng Công nhiều năm như vậy, nhưng đối với gia tộc đen như nhà họ Cố, trong lòng vẫn vô cùng kính sợ.

Cố Cảnh Liên nổi tiếng âm tình bất định, buồn vui thất thường, một người đáng sợ chân chính, dù đang mỉm cười nhưng sự âm lãnh vẫn ngấm vào trong xương.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

Cố Tinh Trạch đẩy cửa bước đến.

Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, khóe môi cong lên: “Tinh Trạch, em đến rồi à?”

“Anh.”

“Cậu hai Cố...”

Dương Thọ Trình mặt trắng như tro bỗng vọt tới, quỳ mạnh xuống trước mặt Cố Tinh Trạch.

Dưới sự sợ hãi cực độ, đôi môi nứt nẻ run rẩy, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống như mưa.

Cố Tinh Trạch không vui đá tay lão ra: “Giám đốc Dương, ngài làm gì vậy?”

“Tinh Trạch, cậu xem, cậu có thể giải thích với cậu Mộ là giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi...”

Cố Cảnh Liên ở bên cạnh thong thả nói: “Tinh Trạch, lúc trước có phải em đắc tội ông chủ Dương không, còn không mau bồi tội xin lỗi ông chủ Dương?”

Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, nhưng vào trong lỗ tai người khác lại trở nên đáng sợ.

Cố Tinh Trạch nhàn nhạt đáp: “Anh, em không có.”

Tần Chu bất đắc dĩ nói: “Cậu Cố, thực ra không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là chút hiểu lầm nhỏ, tôi đã giải thích rõ với ông chủ Dương. Nhưng hình như ông ấy không chịu cho tôi mặt mũi, bảo tôi giao Tinh Trạch cho ông ta, chuyện là như thế.”

“Ông chủ Dương, đây cũng là ông không đúng nha.”

Cố Cảnh Liên chậm chạp đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Dương Thọ Trình, lắc đầu thở dài nói: “Em trai tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, quy củ ở thủ đô, nó không tường tận lắm.”

Ngừng một chút, khóe môi anh ta nhếch lên, thong dong nói: “Theo quy củ mà nói, tôi là anh trai nó, cũng là một nửa người giám hộ. Nếu nó có chỗ nào đắc tội ông, ông cứ trực tiếp tìm tôi, tôi thay nó bồi tội với ông. Nhưng người nhà họ Cố, há ông muốn là có? Ông muốn người của tôi, ông để mặt mũi của Cố Cảnh Liên tôi ở đâu? Uy tín của nhà họ Cố, làm sao duy trì được?”

“Cậu Cố, tôi...ngay từ đầu tôi không biết thân phận của cậu ấy là gì mà.” Dương Thọ Trình lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, sắc mặt khó coi nói.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Có thể nói, nhà họ Cố có lẽ là gia tộc duy nhất có thể sánh ngang với nhà họ Mộ.Bản đồ thế lực của nhà họ Cố lớn đến nhường nào?Không ai có thể rõ.Tuy mấy năm nay, thông qua một vài thù đoạn tẩy trắng gia tộc, nhưng trong khung vẫn là bản chất xã hội đen như cũ, bất luận là thù đoạn hay tác phong, đều vô cùng độc ác.Nhất là Cố Cảnh Liên... Nhân vật cực kì nguy hiểm đáng sợ.Cố Cảnh Liên lên vị trí gia chủ của nhà họ Cố khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng vừa đạt được quyền to đã lập tức để lộ dã tâm và sự tàn nhẫn, sau hôm lên ngôi đã diệt trừ sạch sẽ những người không trung thành tuyệt đối với anh ta.Ra tay ác độc, người khác nghe thôi đã sợ mất mật.So sánh với thủ đoạn của Cố Cảnh Liên, Dương Thọ Trình chỉ xứng đáng làm tay mơ, không thể so bì.Cố Cảnh Liên thân là hoàng thái tử giới xã hội đen, bởi vậy hành tung thần bí khó lường, rất ít người có thể nhìn thấy dung mạo của anh ta.Nghe đồn những người từng nhìn thấy diện mạo của anh ta, đều không còn tồn tại trên thế giới này.Hai chân Dương Thọ Trình không khỏi run rẩy.Ông ta sợ, có thể không sợ sao?Mặc dù ông ta hoành hành ở Hồng Công nhiều năm như vậy, nhưng đối với gia tộc đen như nhà họ Cố, trong lòng vẫn vô cùng kính sợ.Cố Cảnh Liên nổi tiếng âm tình bất định, buồn vui thất thường, một người đáng sợ chân chính, dù đang mỉm cười nhưng sự âm lãnh vẫn ngấm vào trong xương.Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.Cố Tinh Trạch đẩy cửa bước đến.Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, khóe môi cong lên: “Tinh Trạch, em đến rồi à?”“Anh.”“Cậu hai Cố...”Dương Thọ Trình mặt trắng như tro bỗng vọt tới, quỳ mạnh xuống trước mặt Cố Tinh Trạch.Dưới sự sợ hãi cực độ, đôi môi nứt nẻ run rẩy, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống như mưa.Cố Tinh Trạch không vui đá tay lão ra: “Giám đốc Dương, ngài làm gì vậy?”“Tinh Trạch, cậu xem, cậu có thể giải thích với cậu Mộ là giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi...”Cố Cảnh Liên ở bên cạnh thong thả nói: “Tinh Trạch, lúc trước có phải em đắc tội ông chủ Dương không, còn không mau bồi tội xin lỗi ông chủ Dương?”Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, nhưng vào trong lỗ tai người khác lại trở nên đáng sợ.Cố Tinh Trạch nhàn nhạt đáp: “Anh, em không có.”Tần Chu bất đắc dĩ nói: “Cậu Cố, thực ra không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là chút hiểu lầm nhỏ, tôi đã giải thích rõ với ông chủ Dương. Nhưng hình như ông ấy không chịu cho tôi mặt mũi, bảo tôi giao Tinh Trạch cho ông ta, chuyện là như thế.”“Ông chủ Dương, đây cũng là ông không đúng nha.”Cố Cảnh Liên chậm chạp đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Dương Thọ Trình, lắc đầu thở dài nói: “Em trai tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, quy củ ở thủ đô, nó không tường tận lắm.”Ngừng một chút, khóe môi anh ta nhếch lên, thong dong nói: “Theo quy củ mà nói, tôi là anh trai nó, cũng là một nửa người giám hộ. Nếu nó có chỗ nào đắc tội ông, ông cứ trực tiếp tìm tôi, tôi thay nó bồi tội với ông. Nhưng người nhà họ Cố, há ông muốn là có? Ông muốn người của tôi, ông để mặt mũi của Cố Cảnh Liên tôi ở đâu? Uy tín của nhà họ Cố, làm sao duy trì được?”“Cậu Cố, tôi...ngay từ đầu tôi không biết thân phận của cậu ấy là gì mà.” Dương Thọ Trình lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, sắc mặt khó coi nói.

Chương 363: Thủ đoạn độc ác