Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 123: Cưới vợ là Quên mẹ

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Người phụ nữ đứng ở cửa, mái tóc đen như mực búi lên đỉnh đầu, chỉ để lại vài sợi tô điểm khuôn mặt, bà mặc một chiếc váy màu đỏ trông vô cùng sang trọng.Dường như thời gian bỏ quên bà, mặc dù đã hơn năm mươi, nhưng nhìn lại chỉ giống như phụ nữ ba mươi, ngoại trừ trải đời hơn, thì mặt mày tinh tế không khác gì Tư Chính Đình.Bà chỉ cần đứng ở đó, liền tự động trở thành một phong cảnh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.Lúc nhìn đến bóng dáng đó, Trang Nại Nại lập tức nín thở, cơ thể không khống chế được bắt đầu run lên.Là bà ấy, Đinh Mộng Á, mẹ của Tư Chính Đình, ác mộng của cô.Trang Nại Nại đứng yên ở đó, cảm giác như thời gian đã dừng lại vào giây phút này.Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, tròng mắt hơi co lại, trong mắt hiện lên sự tức giận, xót xa, thù hận, còn có một chút đau khổ không phải ai cũng thấy.Cô hận bà, nhưng mà... bà là mẹ của người cô yêu nhất.Trang Nại Nại không biết phải đối mặt với bà như thế nào.Sau đó, cô phát hiện ánh mắt Đinh Mộng Á lướt qua người cô, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt cô.Ánh mắt hai người chạm nhau, gần như bắn ra lửa.Ngay sau đó, bà dời ánh mắt ra phía sau Trang Nại Nại. Khuôn mặt không chút biểu cảm, thậm chí có vài phần sắc bén của bà giãn ra, trên khuôn mặt là sự cười nhạo và vui sướng: “Nhóc con, ba bốn ngày rồi con không đến thăm mẹ, mẹ đành phải không mời mà đến, đến thăm con.”Tư Chính Đình thấy bà, mặc dù không cười nhưng khuôn mặt không cảm xúc của anh vẫn dịu đi một chút. Anh vừa đi tới cạnh Trang Nại Nại, liền nghe Đinh Mộng Á nói những lời đó, mặt mày nhất thời cứng lại, lời ít ý nhiều nói: “Ừm.”Đinh Mộng Á: “...”Đinh Mộng Á ho khan một tiếng rồi cười tủm tỉm nhìn về phía Trang Nại Nại: “Nhóc con, không giới thiệu cô gái xinh đẹp này cho mẹ sao? Cưới vợ cũng giấu giếm, không dẫn tới cho mẹ gặp.”Lúc này Tư Chính Đình mới chỉ vào Trang Nại Nại: “Cố Khuynh Nhan.”Sau đó nhìn về phía Đinh Mộng Á, nói với Trang Nại Nại: “Mẹ anh, Đinh Mộng Á.”Đinh Mộng Á đi tới trước mặt hai người, sau đó đưa tay ra với Trang Nại Nại: “Cái tên Khuynh Nhan thật xứng với ngoại hình của con. Khó trách tên nhóc này vừa cưới vợ là quên mẹ. Mẹ nghe nói con vừa nhận tổ quy tông, mấy năm qua cũng không sống tốt. Nhưng mà không sao, người ta nói kết hôn là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn.”Mấy câu nói này hơi nặng nề.Tư Chính Đình nhíu mày, thì thấy Đinh Mộng Á nháy mắt với Trang Nại Nại nói tiếp: “Có điều, nếu nó đối xử không tốt với con, con cứ nói thẳng với mẹ, mẹ ra mặt thay con.”Cách nói chuyện dí dỏm lại mang chút lưu manh… thế này mới giống phong cách của Đinh phu nhân.Trang Nại Nại cắn môi nhìn Đinh Mộng Á, nếu không phải vẫn là khuôn mặt này, chỉ nghe lời nói của bà thì cô thật sự không có cách nào liên hệ người trước mắt và Đinh Mộng Á của năm năm trước là một.Thì ra, ở trước mặt con trai bà có hình tượng như thế, cho nên Tư Chính Đình mới bảo vệ bà bằng mọi giá?Lời bà vừa nói, người khác nghe sẽ không cảm thấy gì nhưng mà câu “... bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn”, rõ ràng là Đinh Mộng Á đang cảnh cáo cô.

Người phụ nữ đứng ở cửa, mái tóc đen như mực búi lên đỉnh đầu, chỉ để lại vài sợi tô điểm khuôn mặt, bà mặc một chiếc váy màu đỏ trông vô cùng sang trọng.

Dường như thời gian bỏ quên bà, mặc dù đã hơn năm mươi, nhưng nhìn lại chỉ giống như phụ nữ ba mươi, ngoại trừ trải đời hơn, thì mặt mày tinh tế không khác gì Tư Chính Đình.

Bà chỉ cần đứng ở đó, liền tự động trở thành một phong cảnh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lúc nhìn đến bóng dáng đó, Trang Nại Nại lập tức nín thở, cơ thể không khống chế được bắt đầu run lên.

Là bà ấy, Đinh Mộng Á, mẹ của Tư Chính Đình, ác mộng của cô.

Trang Nại Nại đứng yên ở đó, cảm giác như thời gian đã dừng lại vào giây phút này.

Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, tròng mắt hơi co lại, trong mắt hiện lên sự tức giận, xót xa, thù hận, còn có một chút đau khổ không phải ai cũng thấy.

Cô hận bà, nhưng mà... bà là mẹ của người cô yêu nhất.

Trang Nại Nại không biết phải đối mặt với bà như thế nào.

Sau đó, cô phát hiện ánh mắt Đinh Mộng Á lướt qua người cô, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, gần như bắn ra lửa.

Ngay sau đó, bà dời ánh mắt ra phía sau Trang Nại Nại. Khuôn mặt không chút biểu cảm, thậm chí có vài phần sắc bén của bà giãn ra, trên khuôn mặt là sự cười nhạo và vui sướng: “Nhóc con, ba bốn ngày rồi con không đến thăm mẹ, mẹ đành phải không mời mà đến, đến thăm con.”

Tư Chính Đình thấy bà, mặc dù không cười nhưng khuôn mặt không cảm xúc của anh vẫn dịu đi một chút. Anh vừa đi tới cạnh Trang Nại Nại, liền nghe Đinh Mộng Á nói những lời đó, mặt mày nhất thời cứng lại, lời ít ý nhiều nói: “Ừm.”

Đinh Mộng Á: “...”

Đinh Mộng Á ho khan một tiếng rồi cười tủm tỉm nhìn về phía Trang Nại Nại: “Nhóc con, không giới thiệu cô gái xinh đẹp này cho mẹ sao? Cưới vợ cũng giấu giếm, không dẫn tới cho mẹ gặp.”

Lúc này Tư Chính Đình mới chỉ vào Trang Nại Nại: “Cố Khuynh Nhan.”

Sau đó nhìn về phía Đinh Mộng Á, nói với Trang Nại Nại: “Mẹ anh, Đinh Mộng Á.”

Đinh Mộng Á đi tới trước mặt hai người, sau đó đưa tay ra với Trang Nại Nại: “Cái tên Khuynh Nhan thật xứng với ngoại hình của con. Khó trách tên nhóc này vừa cưới vợ là quên mẹ. Mẹ nghe nói con vừa nhận tổ quy tông, mấy năm qua cũng không sống tốt. Nhưng mà không sao, người ta nói kết hôn là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn.”

Mấy câu nói này hơi nặng nề.

Tư Chính Đình nhíu mày, thì thấy Đinh Mộng Á nháy mắt với Trang Nại Nại nói tiếp: “Có điều, nếu nó đối xử không tốt với con, con cứ nói thẳng với mẹ, mẹ ra mặt thay con.”

Cách nói chuyện dí dỏm lại mang chút lưu manh… thế này mới giống phong cách của Đinh phu nhân.

Trang Nại Nại cắn môi nhìn Đinh Mộng Á, nếu không phải vẫn là khuôn mặt này, chỉ nghe lời nói của bà thì cô thật sự không có cách nào liên hệ người trước mắt và Đinh Mộng Á của năm năm trước là một.

Thì ra, ở trước mặt con trai bà có hình tượng như thế, cho nên Tư Chính Đình mới bảo vệ bà bằng mọi giá?

Lời bà vừa nói, người khác nghe sẽ không cảm thấy gì nhưng mà câu “... bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn”, rõ ràng là Đinh Mộng Á đang cảnh cáo cô.

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Người phụ nữ đứng ở cửa, mái tóc đen như mực búi lên đỉnh đầu, chỉ để lại vài sợi tô điểm khuôn mặt, bà mặc một chiếc váy màu đỏ trông vô cùng sang trọng.Dường như thời gian bỏ quên bà, mặc dù đã hơn năm mươi, nhưng nhìn lại chỉ giống như phụ nữ ba mươi, ngoại trừ trải đời hơn, thì mặt mày tinh tế không khác gì Tư Chính Đình.Bà chỉ cần đứng ở đó, liền tự động trở thành một phong cảnh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.Lúc nhìn đến bóng dáng đó, Trang Nại Nại lập tức nín thở, cơ thể không khống chế được bắt đầu run lên.Là bà ấy, Đinh Mộng Á, mẹ của Tư Chính Đình, ác mộng của cô.Trang Nại Nại đứng yên ở đó, cảm giác như thời gian đã dừng lại vào giây phút này.Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, tròng mắt hơi co lại, trong mắt hiện lên sự tức giận, xót xa, thù hận, còn có một chút đau khổ không phải ai cũng thấy.Cô hận bà, nhưng mà... bà là mẹ của người cô yêu nhất.Trang Nại Nại không biết phải đối mặt với bà như thế nào.Sau đó, cô phát hiện ánh mắt Đinh Mộng Á lướt qua người cô, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt cô.Ánh mắt hai người chạm nhau, gần như bắn ra lửa.Ngay sau đó, bà dời ánh mắt ra phía sau Trang Nại Nại. Khuôn mặt không chút biểu cảm, thậm chí có vài phần sắc bén của bà giãn ra, trên khuôn mặt là sự cười nhạo và vui sướng: “Nhóc con, ba bốn ngày rồi con không đến thăm mẹ, mẹ đành phải không mời mà đến, đến thăm con.”Tư Chính Đình thấy bà, mặc dù không cười nhưng khuôn mặt không cảm xúc của anh vẫn dịu đi một chút. Anh vừa đi tới cạnh Trang Nại Nại, liền nghe Đinh Mộng Á nói những lời đó, mặt mày nhất thời cứng lại, lời ít ý nhiều nói: “Ừm.”Đinh Mộng Á: “...”Đinh Mộng Á ho khan một tiếng rồi cười tủm tỉm nhìn về phía Trang Nại Nại: “Nhóc con, không giới thiệu cô gái xinh đẹp này cho mẹ sao? Cưới vợ cũng giấu giếm, không dẫn tới cho mẹ gặp.”Lúc này Tư Chính Đình mới chỉ vào Trang Nại Nại: “Cố Khuynh Nhan.”Sau đó nhìn về phía Đinh Mộng Á, nói với Trang Nại Nại: “Mẹ anh, Đinh Mộng Á.”Đinh Mộng Á đi tới trước mặt hai người, sau đó đưa tay ra với Trang Nại Nại: “Cái tên Khuynh Nhan thật xứng với ngoại hình của con. Khó trách tên nhóc này vừa cưới vợ là quên mẹ. Mẹ nghe nói con vừa nhận tổ quy tông, mấy năm qua cũng không sống tốt. Nhưng mà không sao, người ta nói kết hôn là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn.”Mấy câu nói này hơi nặng nề.Tư Chính Đình nhíu mày, thì thấy Đinh Mộng Á nháy mắt với Trang Nại Nại nói tiếp: “Có điều, nếu nó đối xử không tốt với con, con cứ nói thẳng với mẹ, mẹ ra mặt thay con.”Cách nói chuyện dí dỏm lại mang chút lưu manh… thế này mới giống phong cách của Đinh phu nhân.Trang Nại Nại cắn môi nhìn Đinh Mộng Á, nếu không phải vẫn là khuôn mặt này, chỉ nghe lời nói của bà thì cô thật sự không có cách nào liên hệ người trước mắt và Đinh Mộng Á của năm năm trước là một.Thì ra, ở trước mặt con trai bà có hình tượng như thế, cho nên Tư Chính Đình mới bảo vệ bà bằng mọi giá?Lời bà vừa nói, người khác nghe sẽ không cảm thấy gì nhưng mà câu “... bỏ qua hết chuyện trước kia đi, sau này cùng Chính Đình sống yên ổn”, rõ ràng là Đinh Mộng Á đang cảnh cáo cô.

Chương 123: Cưới vợ là Quên mẹ