Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 408: Cắn cậu!

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.Tiểu Dịch Thần hơi bị chọc tức, vốn cậu không muốn quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cha khi ôm Tống Ân Hi thì tim như bị đâm một cái, quả thực, không thoải mái!Do đó, ngay cả giọng nói của cậu nhóc cũng không có sự kiên định: “Cậu nói bậy!”“Sao tôi phải nói bậy? Cậu không thấy à, chú Mộ rất thích tôi, cậu đừng keo kiệt không thừa nhận!”Tống Ân Hi được gia đình chiều hư, vì vậy ăn nói không suy nghĩ, thích gây gổ với người khác.Tiểu Dịch Thần cả giận nói: “Cậu cho cậu là ai, cậu là người nhà họ Tống, là người ngoài, cha sao có thể thích cậu? Cha thích tôi nhất, chính là tôi! Cậu xem, hôm qua cha còn tặng tôi quà sinh nhật, rất oai nha!”Nói rồi, cậu đắc ý giơ đồng hồ đeo tay ra với cô nhóc, lông mi đắc ý vểnh ngược lên, diễu võ dương oai!Tống Ân Hi bị đồng hồ của cậu thu hút.Cô nhóc chưa từng thấy đồ mới lạ như thế, vì vậy nhoài lên muốn xem.Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chán ghét đẩy đầu cô nhóc ra: “Đừng tới đây, đi ra đi!”“Sao cậu lại đẩy tôi?” Tống Ân Hi thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay, hét lên với cậu.“Bởi vì cậu xấu, hừ, đồ xấu xí!” Tiểu Dịch Thần độc ác châm chọc một câu.Nhưng không ngờ câu này lại khiến Tống Ân Hi nổi sùng!Cô gái nhỏ, tuy mới năm tuổi, nhưng đã biết xấu đẹp!Từ khi sinh ra tới nay, Tống Ân Hi vẫn luôn được tôn sùng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.Từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự yêu thương, mọi người đều khen ngợi cô bé ‘xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn, ngọt ngào’.Bởi vậy, cô bé vẫn luôn tự tin mình dễ thương, xinh đẹp, nhưng Tiểu Dịch Thần lại thình lình thốt ra từ ‘đồ xấu xí’ chọc cô bé tức giận.Dưới cơn giận, Tống Ân Hi nhoáng cái nhào tới Tiểu Dịch Thần, cắn cổ tay cậu một cái, cắn hết sức, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên tay cậu.Tiểu Dịch Thần không ngờ cô bé lại cắn người, trong cơn đau đớn, theo tiềm thức cố gắng đẩy cô bé ra.Nhưng phải biết, cậu khác với những đứa trẻ khác.Con trai tầm tuổi cậu có bao nhiêu sức lực?Cậu đã trải qua đợt huấn luyện trẻ em địa ngục, sức không phải quá lớn, nhưng có thể dễ dàng ôm một khẩu Barret M99*, cú đẩy như thế khiến Tống Ân Hi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi mấy bước, sau đó chật vật ngã oạch ra sau!*Barret M99: một loại súng bắn tỉa, nặng khoảng 11kg, dài hơn 1 mét.Tiểu Dịch Thần vội nhìn về phía cánh tay bị cô bé cắn, hai dấu răng rất sâu, không thấy máu, nhưng có thể nhìn ra rất dùng sức.Cậu tức giận nhíu mày, ngẩng đầu thấy Tống Ân Hi ôm đầu, không động đậy.Trận yên lặng ngắn ngủi qua đi, Tống Ân Hi ngồi dưới đất, ôm cái ót bị đập, gào khóc kinh thiên động địa!Không biết ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy, có thật đau đớn đến thế không, chỉ thấy vẻ mặt Tống Ân Nhi suy sụp, những giọt nước mắt như những chuỗi vòng ngọc trai bị đứt thi nhau rơi.Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế.

Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.

Tiểu Dịch Thần hơi bị chọc tức, vốn cậu không muốn quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cha khi ôm Tống Ân Hi thì tim như bị đâm một cái, quả thực, không thoải mái!

Do đó, ngay cả giọng nói của cậu nhóc cũng không có sự kiên định: “Cậu nói bậy!”

“Sao tôi phải nói bậy? Cậu không thấy à, chú Mộ rất thích tôi, cậu đừng keo kiệt không thừa nhận!”

Tống Ân Hi được gia đình chiều hư, vì vậy ăn nói không suy nghĩ, thích gây gổ với người khác.

Tiểu Dịch Thần cả giận nói: “Cậu cho cậu là ai, cậu là người nhà họ Tống, là người ngoài, cha sao có thể thích cậu? Cha thích tôi nhất, chính là tôi! Cậu xem, hôm qua cha còn tặng tôi quà sinh nhật, rất oai nha!”

Nói rồi, cậu đắc ý giơ đồng hồ đeo tay ra với cô nhóc, lông mi đắc ý vểnh ngược lên, diễu võ dương oai!

Tống Ân Hi bị đồng hồ của cậu thu hút.

Cô nhóc chưa từng thấy đồ mới lạ như thế, vì vậy nhoài lên muốn xem.

Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chán ghét đẩy đầu cô nhóc ra: “Đừng tới đây, đi ra đi!”

“Sao cậu lại đẩy tôi?” Tống Ân Hi thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay, hét lên với cậu.

“Bởi vì cậu xấu, hừ, đồ xấu xí!” Tiểu Dịch Thần độc ác châm chọc một câu.

Nhưng không ngờ câu này lại khiến Tống Ân Hi nổi sùng!

Cô gái nhỏ, tuy mới năm tuổi, nhưng đã biết xấu đẹp!

Từ khi sinh ra tới nay, Tống Ân Hi vẫn luôn được tôn sùng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự yêu thương, mọi người đều khen ngợi cô bé ‘xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn, ngọt ngào’.

Bởi vậy, cô bé vẫn luôn tự tin mình dễ thương, xinh đẹp, nhưng Tiểu Dịch Thần lại thình lình thốt ra từ ‘đồ xấu xí’ chọc cô bé tức giận.

Dưới cơn giận, Tống Ân Hi nhoáng cái nhào tới Tiểu Dịch Thần, cắn cổ tay cậu một cái, cắn hết sức, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên tay cậu.

Tiểu Dịch Thần không ngờ cô bé lại cắn người, trong cơn đau đớn, theo tiềm thức cố gắng đẩy cô bé ra.

Nhưng phải biết, cậu khác với những đứa trẻ khác.

Con trai tầm tuổi cậu có bao nhiêu sức lực?

Cậu đã trải qua đợt huấn luyện trẻ em địa ngục, sức không phải quá lớn, nhưng có thể dễ dàng ôm một khẩu Barret M99*, cú đẩy như thế khiến Tống Ân Hi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi mấy bước, sau đó chật vật ngã oạch ra sau!

*Barret M99: một loại súng bắn tỉa, nặng khoảng 11kg, dài hơn 1 mét.

Tiểu Dịch Thần vội nhìn về phía cánh tay bị cô bé cắn, hai dấu răng rất sâu, không thấy máu, nhưng có thể nhìn ra rất dùng sức.

Cậu tức giận nhíu mày, ngẩng đầu thấy Tống Ân Hi ôm đầu, không động đậy.

Trận yên lặng ngắn ngủi qua đi, Tống Ân Hi ngồi dưới đất, ôm cái ót bị đập, gào khóc kinh thiên động địa!

Không biết ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy, có thật đau đớn đến thế không, chỉ thấy vẻ mặt Tống Ân Nhi suy sụp, những giọt nước mắt như những chuỗi vòng ngọc trai bị đứt thi nhau rơi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.Tiểu Dịch Thần hơi bị chọc tức, vốn cậu không muốn quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cha khi ôm Tống Ân Hi thì tim như bị đâm một cái, quả thực, không thoải mái!Do đó, ngay cả giọng nói của cậu nhóc cũng không có sự kiên định: “Cậu nói bậy!”“Sao tôi phải nói bậy? Cậu không thấy à, chú Mộ rất thích tôi, cậu đừng keo kiệt không thừa nhận!”Tống Ân Hi được gia đình chiều hư, vì vậy ăn nói không suy nghĩ, thích gây gổ với người khác.Tiểu Dịch Thần cả giận nói: “Cậu cho cậu là ai, cậu là người nhà họ Tống, là người ngoài, cha sao có thể thích cậu? Cha thích tôi nhất, chính là tôi! Cậu xem, hôm qua cha còn tặng tôi quà sinh nhật, rất oai nha!”Nói rồi, cậu đắc ý giơ đồng hồ đeo tay ra với cô nhóc, lông mi đắc ý vểnh ngược lên, diễu võ dương oai!Tống Ân Hi bị đồng hồ của cậu thu hút.Cô nhóc chưa từng thấy đồ mới lạ như thế, vì vậy nhoài lên muốn xem.Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chán ghét đẩy đầu cô nhóc ra: “Đừng tới đây, đi ra đi!”“Sao cậu lại đẩy tôi?” Tống Ân Hi thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay, hét lên với cậu.“Bởi vì cậu xấu, hừ, đồ xấu xí!” Tiểu Dịch Thần độc ác châm chọc một câu.Nhưng không ngờ câu này lại khiến Tống Ân Hi nổi sùng!Cô gái nhỏ, tuy mới năm tuổi, nhưng đã biết xấu đẹp!Từ khi sinh ra tới nay, Tống Ân Hi vẫn luôn được tôn sùng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.Từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự yêu thương, mọi người đều khen ngợi cô bé ‘xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn, ngọt ngào’.Bởi vậy, cô bé vẫn luôn tự tin mình dễ thương, xinh đẹp, nhưng Tiểu Dịch Thần lại thình lình thốt ra từ ‘đồ xấu xí’ chọc cô bé tức giận.Dưới cơn giận, Tống Ân Hi nhoáng cái nhào tới Tiểu Dịch Thần, cắn cổ tay cậu một cái, cắn hết sức, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên tay cậu.Tiểu Dịch Thần không ngờ cô bé lại cắn người, trong cơn đau đớn, theo tiềm thức cố gắng đẩy cô bé ra.Nhưng phải biết, cậu khác với những đứa trẻ khác.Con trai tầm tuổi cậu có bao nhiêu sức lực?Cậu đã trải qua đợt huấn luyện trẻ em địa ngục, sức không phải quá lớn, nhưng có thể dễ dàng ôm một khẩu Barret M99*, cú đẩy như thế khiến Tống Ân Hi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi mấy bước, sau đó chật vật ngã oạch ra sau!*Barret M99: một loại súng bắn tỉa, nặng khoảng 11kg, dài hơn 1 mét.Tiểu Dịch Thần vội nhìn về phía cánh tay bị cô bé cắn, hai dấu răng rất sâu, không thấy máu, nhưng có thể nhìn ra rất dùng sức.Cậu tức giận nhíu mày, ngẩng đầu thấy Tống Ân Hi ôm đầu, không động đậy.Trận yên lặng ngắn ngủi qua đi, Tống Ân Hi ngồi dưới đất, ôm cái ót bị đập, gào khóc kinh thiên động địa!Không biết ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy, có thật đau đớn đến thế không, chỉ thấy vẻ mặt Tống Ân Nhi suy sụp, những giọt nước mắt như những chuỗi vòng ngọc trai bị đứt thi nhau rơi.Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế.

Chương 408: Cắn cậu!