Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 436: Nhà ma kinh hồn (3)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Dịch Thần ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.Hai cậu nhóc, lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng gần nhau như vậy, chỉ cách nhau một con gấu bông.Do con gấu che Tiểu Dịch Thần, vì thế Vân Thiên Hữu không nhìn thấy mặt cậu, chỉ dựa vào chiều cao để phán đoán, chắc đứa trẻ này lớn hơn cậu một tuổi.“Con gấu trúc này là cha cậu thắng cho cậu à?”Tiểu Dịch Thần nghe vậy, hơi thẹn thùng chôn mặt vào con gấu, tiếng nói xuyên qua con gấu nhung, hơi rầu rĩ.“Không phải... đây là do... mình tự thắng!”“Là trò chơi nổ bóng bay kia sao?” Vân Thiên Hữu tấm tắc lấy làm kỳ.“Ừ!”Vân Thiên Hữu nở nụ cười: “Oa! Thật là lợi hại nha!”Trong lòng lại nghĩ: Làm sao có thể?Trò chơi đó, ngay cả người lớn cũng rất khó qua cửa, một đứa trẻ như này, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?Nhưng nghĩ ngợi, nhỏ tuổi như cậu đã có trí thông minh cao ngất ngưởng như này, thì không cảm thấy quá kỳ quái nữa.“Thành tích của cậu là bao nhiêu?” Vân Thiên Hữu hơi tò mò tài nghệ của cậu bé này. Tiểu Dịch Thần đáp: “108 quả bóng, hơn 1000 điểm.”Vân Thiên Hữu im lặng: “...”Một phút đồng hồ 108 quả bóng...Đùa gì thế.Cậu hơi hoài nghi tính xác thực của thành tích này.Nếu quả thực cậu bé này thắng, như vậy Vân Thiên Hữu phải bắt đầu lo lắng, độ khó của trò chơi này chẳng phải quá thấp rồi sao.Vân Thiên Hữu lại hỏi: “Cậu có thích món đồ chơi này không?”Là một trong những cổ đông của Thung lũng cổ tích, quan tâm sự trải nghiệm của du khách dạo chơi, cũng là một công việc nên làm.Giọng nói của Tiểu Dịch Thần hơi buồn buồn: “Không thích...”“A? Vậy sao cậu...”“Mình thắng vì em trai mình...”Khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu căng của Tiểu Dịch Thần hiện lên vệt đỏ ửng, giọng nói ngại ngùng.“Bởi vì em trai mình thích, cho nên mình thắng, muốn tặng cho em trai!”Không hiểu sao, phương thức biểu đạt thẳng thắn của Tiểu Dịch Thần, khiến Vân Thiên Hữu chợt ngẩn ngơ, khóe môi tự nhiên cong lên: “Cậu thực sự là một người anh tốt! Mong cậu có thể chơi vui vẻ ở đây.”Nói xong, Vân Thiên Hữu quay lại hàng của mình.Tiểu Dịch Thần dè dặt ló đầu nhỏ ra khỏi con gấu trúc, nhìn bóng lưng Vân Thiên Hữu, trong lòng xúc động.Cậu rất muốn xông tới, tặng cho cậu em trai chưa từng một lần gặp mặt như lại hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu một cái ôm thật chặt!Nhưng, cậu lại không dám.Nhỡ em trai không thích cậu thì làm sao bây giờ?Trong lòng Tiểu Dịch Thần giằng co, xoắn xuýt! Lần đầu tiên trong đời, muốn chủ động đến gần một người, lại lo sợ người đó sẽ không thích cậu!Vân Thiên Hữu quay về hàng, Vân Thi Thi hỏi cậu: “Con vừa đi đâu vậy?”“Mẹ, chẳng phải lúc mẹ chơi trò bắn bóng, muốn thắng con gấu trúc kia cho con, đã bị người khác đoạt mất rồi!”Vân Thiên Hữu ngẩng mặt nói.Vân Thi Thi ngạc nhiên, vì vậy lần theo phương hướng ngón tay cậu chỉ, thấy con gấu trúc vô cùng nổi bật trong đám người, khuôn mặt to mập, biểu cảm ngây ngô đáng yêu, sừng sững trong đám người, nhìn hệt như một con gấu bông sống, đang đứng xếp hàng chờ vào nhà ma vậy!
Tiểu Dịch Thần ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Hai cậu nhóc, lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng gần nhau như vậy, chỉ cách nhau một con gấu bông.
Do con gấu che Tiểu Dịch Thần, vì thế Vân Thiên Hữu không nhìn thấy mặt cậu, chỉ dựa vào chiều cao để phán đoán, chắc đứa trẻ này lớn hơn cậu một tuổi.
“Con gấu trúc này là cha cậu thắng cho cậu à?”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, hơi thẹn thùng chôn mặt vào con gấu, tiếng nói xuyên qua con gấu nhung, hơi rầu rĩ.
“Không phải... đây là do... mình tự thắng!”
“Là trò chơi nổ bóng bay kia sao?” Vân Thiên Hữu tấm tắc lấy làm kỳ.
“Ừ!”
Vân Thiên Hữu nở nụ cười: “Oa! Thật là lợi hại nha!”
Trong lòng lại nghĩ: Làm sao có thể?
Trò chơi đó, ngay cả người lớn cũng rất khó qua cửa, một đứa trẻ như này, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Nhưng nghĩ ngợi, nhỏ tuổi như cậu đã có trí thông minh cao ngất ngưởng như này, thì không cảm thấy quá kỳ quái nữa.
“Thành tích của cậu là bao nhiêu?” Vân Thiên Hữu hơi tò mò tài nghệ của cậu bé này.
Tiểu Dịch Thần đáp: “108 quả bóng, hơn 1000 điểm.”
Vân Thiên Hữu im lặng: “...”
Một phút đồng hồ 108 quả bóng...
Đùa gì thế.
Cậu hơi hoài nghi tính xác thực của thành tích này.
Nếu quả thực cậu bé này thắng, như vậy Vân Thiên Hữu phải bắt đầu lo lắng, độ khó của trò chơi này chẳng phải quá thấp rồi sao.
Vân Thiên Hữu lại hỏi: “Cậu có thích món đồ chơi này không?”
Là một trong những cổ đông của Thung lũng cổ tích, quan tâm sự trải nghiệm của du khách dạo chơi, cũng là một công việc nên làm.
Giọng nói của Tiểu Dịch Thần hơi buồn buồn: “Không thích...”
“A? Vậy sao cậu...”
“Mình thắng vì em trai mình...”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu căng của Tiểu Dịch Thần hiện lên vệt đỏ ửng, giọng nói ngại ngùng.
“Bởi vì em trai mình thích, cho nên mình thắng, muốn tặng cho em trai!”
Không hiểu sao, phương thức biểu đạt thẳng thắn của Tiểu Dịch Thần, khiến Vân Thiên Hữu chợt ngẩn ngơ, khóe môi tự nhiên cong lên: “Cậu thực sự là một người anh tốt! Mong cậu có thể chơi vui vẻ ở đây.”
Nói xong, Vân Thiên Hữu quay lại hàng của mình.
Tiểu Dịch Thần dè dặt ló đầu nhỏ ra khỏi con gấu trúc, nhìn bóng lưng Vân Thiên Hữu, trong lòng xúc động.
Cậu rất muốn xông tới, tặng cho cậu em trai chưa từng một lần gặp mặt như lại hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu một cái ôm thật chặt!
Nhưng, cậu lại không dám.
Nhỡ em trai không thích cậu thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Tiểu Dịch Thần giằng co, xoắn xuýt! Lần đầu tiên trong đời, muốn chủ động đến gần một người, lại lo sợ người đó sẽ không thích cậu!
Vân Thiên Hữu quay về hàng, Vân Thi Thi hỏi cậu: “Con vừa đi đâu vậy?”
“Mẹ, chẳng phải lúc mẹ chơi trò bắn bóng, muốn thắng con gấu trúc kia cho con, đã bị người khác đoạt mất rồi!”
Vân Thiên Hữu ngẩng mặt nói.
Vân Thi Thi ngạc nhiên, vì vậy lần theo phương hướng ngón tay cậu chỉ, thấy con gấu trúc vô cùng nổi bật trong đám người, khuôn mặt to mập, biểu cảm ngây ngô đáng yêu, sừng sững trong đám người, nhìn hệt như một con gấu bông sống, đang đứng xếp hàng chờ vào nhà ma vậy!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Dịch Thần ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.Hai cậu nhóc, lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng gần nhau như vậy, chỉ cách nhau một con gấu bông.Do con gấu che Tiểu Dịch Thần, vì thế Vân Thiên Hữu không nhìn thấy mặt cậu, chỉ dựa vào chiều cao để phán đoán, chắc đứa trẻ này lớn hơn cậu một tuổi.“Con gấu trúc này là cha cậu thắng cho cậu à?”Tiểu Dịch Thần nghe vậy, hơi thẹn thùng chôn mặt vào con gấu, tiếng nói xuyên qua con gấu nhung, hơi rầu rĩ.“Không phải... đây là do... mình tự thắng!”“Là trò chơi nổ bóng bay kia sao?” Vân Thiên Hữu tấm tắc lấy làm kỳ.“Ừ!”Vân Thiên Hữu nở nụ cười: “Oa! Thật là lợi hại nha!”Trong lòng lại nghĩ: Làm sao có thể?Trò chơi đó, ngay cả người lớn cũng rất khó qua cửa, một đứa trẻ như này, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?Nhưng nghĩ ngợi, nhỏ tuổi như cậu đã có trí thông minh cao ngất ngưởng như này, thì không cảm thấy quá kỳ quái nữa.“Thành tích của cậu là bao nhiêu?” Vân Thiên Hữu hơi tò mò tài nghệ của cậu bé này. Tiểu Dịch Thần đáp: “108 quả bóng, hơn 1000 điểm.”Vân Thiên Hữu im lặng: “...”Một phút đồng hồ 108 quả bóng...Đùa gì thế.Cậu hơi hoài nghi tính xác thực của thành tích này.Nếu quả thực cậu bé này thắng, như vậy Vân Thiên Hữu phải bắt đầu lo lắng, độ khó của trò chơi này chẳng phải quá thấp rồi sao.Vân Thiên Hữu lại hỏi: “Cậu có thích món đồ chơi này không?”Là một trong những cổ đông của Thung lũng cổ tích, quan tâm sự trải nghiệm của du khách dạo chơi, cũng là một công việc nên làm.Giọng nói của Tiểu Dịch Thần hơi buồn buồn: “Không thích...”“A? Vậy sao cậu...”“Mình thắng vì em trai mình...”Khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu căng của Tiểu Dịch Thần hiện lên vệt đỏ ửng, giọng nói ngại ngùng.“Bởi vì em trai mình thích, cho nên mình thắng, muốn tặng cho em trai!”Không hiểu sao, phương thức biểu đạt thẳng thắn của Tiểu Dịch Thần, khiến Vân Thiên Hữu chợt ngẩn ngơ, khóe môi tự nhiên cong lên: “Cậu thực sự là một người anh tốt! Mong cậu có thể chơi vui vẻ ở đây.”Nói xong, Vân Thiên Hữu quay lại hàng của mình.Tiểu Dịch Thần dè dặt ló đầu nhỏ ra khỏi con gấu trúc, nhìn bóng lưng Vân Thiên Hữu, trong lòng xúc động.Cậu rất muốn xông tới, tặng cho cậu em trai chưa từng một lần gặp mặt như lại hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu một cái ôm thật chặt!Nhưng, cậu lại không dám.Nhỡ em trai không thích cậu thì làm sao bây giờ?Trong lòng Tiểu Dịch Thần giằng co, xoắn xuýt! Lần đầu tiên trong đời, muốn chủ động đến gần một người, lại lo sợ người đó sẽ không thích cậu!Vân Thiên Hữu quay về hàng, Vân Thi Thi hỏi cậu: “Con vừa đi đâu vậy?”“Mẹ, chẳng phải lúc mẹ chơi trò bắn bóng, muốn thắng con gấu trúc kia cho con, đã bị người khác đoạt mất rồi!”Vân Thiên Hữu ngẩng mặt nói.Vân Thi Thi ngạc nhiên, vì vậy lần theo phương hướng ngón tay cậu chỉ, thấy con gấu trúc vô cùng nổi bật trong đám người, khuôn mặt to mập, biểu cảm ngây ngô đáng yêu, sừng sững trong đám người, nhìn hệt như một con gấu bông sống, đang đứng xếp hàng chờ vào nhà ma vậy!