Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 438: Ám sát (1)
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Dịch Thần mím chặt môi, nhóm mười lăm du khách này khi tiến vào, đội ngũ đã tan tác gần hết.Mà cậu chỉ dựa vào âm thanh, cố gắng đuổi kịp Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đằng trước.Cậu hơi sợ tối, nhất là ở trong hoàn cảnh như này, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn.Vì vậy cậu nhóc ôm chặt gấu trúc trên tay hơn, dường như làm như vậy có thể giảm bớt chút sợ hãi!Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi đằng trước, bởi vì ánh đèn trong nhà ma lập lòe, hơn nữa Vân Thi Thi cũng sợ tối, cho nên đi rất chậm rãi.Vân Thiên Hữu đi cạnh cô, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.Không có gì bất ngờ vì khi nhà ma đưa vào giai đoạn hoạt động, cậu là nhóm người đầu tiên thử chơi, bên trong có trang trí, bộ phận then chốt gì, thậm chí là nơi nào sẽ có nhân viên nhảy bổ ra giả quỷ hù dọa, cậu cũng nắm rành rành.Bởi vậy con đường cậu đưa Vân Thi Thi đi là con đường khá an toàn, chỗ đặc sắc ít, người giả quỷ cũng không nhiều lắm.Dọc đường đi thấy không có nhân viên nhảy ra chặn đường, dần dà, Vân Thi Thi thả lỏng không ít.Tiểu Dịch Thần theo sát sau lưng bọn họ, nơm nớp lo sợ không dám nhìn tới những đạo cụ u ám, cậu vốn tưởng rằng nơi này chắc chỉ hù dọa đôi chút, nhưng không ngờ đạo cụ bối cảnh đều quá chân thật!Mặc dù biết những thứ này đều là giả, nhưng khung cảnh như này khiến người ta như đang lạc vào thế giới khác.Bước chân của Tiểu Dịch Thần gấp rút hơn, khoảng cách với Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu chỉ khoảng mấy mét, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của hai người.“Mẹ, mẹ có sợ không?” “Không sợ, chẳng phải có Hữu Hữu bảo vệ mẹ rồi sao.” Vân Thi Thi nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu hỏi cậu: “Hữu Hữu, con có sợ không?”“Đâu có gì phải sợ!”Hữu Hữu cười thầm trong lòng, nắm tay Vân Thi Thi đi vào phòng chế thuốc, trong căn phòng nho nhỏ đựng rất nhiều dụng cụ thủy tinh, bên trong những chiếc lọ và nội tạng người ngâm dịch.Đạo cụ làm rất chân thực, khiến người ta sởn gai ốc.Nhưng Vân Thiên Hữu không hề sợ hãi, còn tỉ mẩn quan sát.Bình thường du khách trước khi vào nhà ma sẽ khinh thường nghĩ, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.Nhưng khi thực sự bước chân vào nhà ma, tất cả đều đâm đầu tìm lối ra, không dám quan sát khung cảnh kinh khủng trong nhà ma.Bởi vậy khung cảnh trong nhiều nhà ma được thiết kế rất thô sơ cẩu thả.Nhưng trong nhà ma của Thung lũng cổ tích, mỗi một khung cảnh đều cực kì tinh ế, gắng đạt tới độ chân thật nhất!Bởi vì mức độ rùng rợn cao nên trong nhà ma sắp xếp rất nhiều trạm cấp cứu, tìm đến trạm cấp cứu sẽ có nhân viên dẫn bạn đi ra.Tiểu Dịch Thần nhìn bọn họ thăm quan phòng chế thuốc ở đằng xa, bất chợt nghe thấy tiếng bước chân thoăn thoắt từ phía sau truyền tới.Giác quan của cậu rất nhạy cảm, bất luận là thị lực hay thính lực.Hơn nữa tính cảnh giác của cậu cực cao, cậu không khỏi dừng chân, mày nhíu chặt lại.Trong yên ắng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.Tiểu Dịch Thần vứt con gấu trên đất, cơ thể lui vào trong một góc, thấy một người đàn ông chậm rãi đi tới vị trí ban nãy của cậu.Trang phục của hắn ta màu đen, hình như muốn che giấu sự chú ý nên còn đội chiếc mũ lưỡi trai, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn ta.Tiểu Dịch Thần tỉ mỉ quan sát hắn ra, thấy tay hắn luôn đặt lên chỗ trên hông, không hề dịch chuyển.Thị lực quan sát trong bóng đêm của cậu rất nhạy bén, bởi vậu thoáng trông thấy đường nét là một khẩu súng!
Tiểu Dịch Thần mím chặt môi, nhóm mười lăm du khách này khi tiến vào, đội ngũ đã tan tác gần hết.
Mà cậu chỉ dựa vào âm thanh, cố gắng đuổi kịp Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đằng trước.
Cậu hơi sợ tối, nhất là ở trong hoàn cảnh như này, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn.
Vì vậy cậu nhóc ôm chặt gấu trúc trên tay hơn, dường như làm như vậy có thể giảm bớt chút sợ hãi!
Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi đằng trước, bởi vì ánh đèn trong nhà ma lập lòe, hơn nữa Vân Thi Thi cũng sợ tối, cho nên đi rất chậm rãi.
Vân Thiên Hữu đi cạnh cô, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Không có gì bất ngờ vì khi nhà ma đưa vào giai đoạn hoạt động, cậu là nhóm người đầu tiên thử chơi, bên trong có trang trí, bộ phận then chốt gì, thậm chí là nơi nào sẽ có nhân viên nhảy bổ ra giả quỷ hù dọa, cậu cũng nắm rành rành.
Bởi vậy con đường cậu đưa Vân Thi Thi đi là con đường khá an toàn, chỗ đặc sắc ít, người giả quỷ cũng không nhiều lắm.
Dọc đường đi thấy không có nhân viên nhảy ra chặn đường, dần dà, Vân Thi Thi thả lỏng không ít.
Tiểu Dịch Thần theo sát sau lưng bọn họ, nơm nớp lo sợ không dám nhìn tới những đạo cụ u ám, cậu vốn tưởng rằng nơi này chắc chỉ hù dọa đôi chút, nhưng không ngờ đạo cụ bối cảnh đều quá chân thật!
Mặc dù biết những thứ này đều là giả, nhưng khung cảnh như này khiến người ta như đang lạc vào thế giới khác.
Bước chân của Tiểu Dịch Thần gấp rút hơn, khoảng cách với Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu chỉ khoảng mấy mét, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của hai người.
“Mẹ, mẹ có sợ không?”
“Không sợ, chẳng phải có Hữu Hữu bảo vệ mẹ rồi sao.” Vân Thi Thi nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu hỏi cậu: “Hữu Hữu, con có sợ không?”
“Đâu có gì phải sợ!”
Hữu Hữu cười thầm trong lòng, nắm tay Vân Thi Thi đi vào phòng chế thuốc, trong căn phòng nho nhỏ đựng rất nhiều dụng cụ thủy tinh, bên trong những chiếc lọ và nội tạng người ngâm dịch.
Đạo cụ làm rất chân thực, khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng Vân Thiên Hữu không hề sợ hãi, còn tỉ mẩn quan sát.
Bình thường du khách trước khi vào nhà ma sẽ khinh thường nghĩ, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Nhưng khi thực sự bước chân vào nhà ma, tất cả đều đâm đầu tìm lối ra, không dám quan sát khung cảnh kinh khủng trong nhà ma.
Bởi vậy khung cảnh trong nhiều nhà ma được thiết kế rất thô sơ cẩu thả.
Nhưng trong nhà ma của Thung lũng cổ tích, mỗi một khung cảnh đều cực kì tinh ế, gắng đạt tới độ chân thật nhất!
Bởi vì mức độ rùng rợn cao nên trong nhà ma sắp xếp rất nhiều trạm cấp cứu, tìm đến trạm cấp cứu sẽ có nhân viên dẫn bạn đi ra.
Tiểu Dịch Thần nhìn bọn họ thăm quan phòng chế thuốc ở đằng xa, bất chợt nghe thấy tiếng bước chân thoăn thoắt từ phía sau truyền tới.
Giác quan của cậu rất nhạy cảm, bất luận là thị lực hay thính lực.
Hơn nữa tính cảnh giác của cậu cực cao, cậu không khỏi dừng chân, mày nhíu chặt lại.
Trong yên ắng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.
Tiểu Dịch Thần vứt con gấu trên đất, cơ thể lui vào trong một góc, thấy một người đàn ông chậm rãi đi tới vị trí ban nãy của cậu.
Trang phục của hắn ta màu đen, hình như muốn che giấu sự chú ý nên còn đội chiếc mũ lưỡi trai, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn ta.
Tiểu Dịch Thần tỉ mỉ quan sát hắn ra, thấy tay hắn luôn đặt lên chỗ trên hông, không hề dịch chuyển.
Thị lực quan sát trong bóng đêm của cậu rất nhạy bén, bởi vậu thoáng trông thấy đường nét là một khẩu súng!
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tiểu Dịch Thần mím chặt môi, nhóm mười lăm du khách này khi tiến vào, đội ngũ đã tan tác gần hết.Mà cậu chỉ dựa vào âm thanh, cố gắng đuổi kịp Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đằng trước.Cậu hơi sợ tối, nhất là ở trong hoàn cảnh như này, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn.Vì vậy cậu nhóc ôm chặt gấu trúc trên tay hơn, dường như làm như vậy có thể giảm bớt chút sợ hãi!Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đi đằng trước, bởi vì ánh đèn trong nhà ma lập lòe, hơn nữa Vân Thi Thi cũng sợ tối, cho nên đi rất chậm rãi.Vân Thiên Hữu đi cạnh cô, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.Không có gì bất ngờ vì khi nhà ma đưa vào giai đoạn hoạt động, cậu là nhóm người đầu tiên thử chơi, bên trong có trang trí, bộ phận then chốt gì, thậm chí là nơi nào sẽ có nhân viên nhảy bổ ra giả quỷ hù dọa, cậu cũng nắm rành rành.Bởi vậy con đường cậu đưa Vân Thi Thi đi là con đường khá an toàn, chỗ đặc sắc ít, người giả quỷ cũng không nhiều lắm.Dọc đường đi thấy không có nhân viên nhảy ra chặn đường, dần dà, Vân Thi Thi thả lỏng không ít.Tiểu Dịch Thần theo sát sau lưng bọn họ, nơm nớp lo sợ không dám nhìn tới những đạo cụ u ám, cậu vốn tưởng rằng nơi này chắc chỉ hù dọa đôi chút, nhưng không ngờ đạo cụ bối cảnh đều quá chân thật!Mặc dù biết những thứ này đều là giả, nhưng khung cảnh như này khiến người ta như đang lạc vào thế giới khác.Bước chân của Tiểu Dịch Thần gấp rút hơn, khoảng cách với Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu chỉ khoảng mấy mét, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của hai người.“Mẹ, mẹ có sợ không?” “Không sợ, chẳng phải có Hữu Hữu bảo vệ mẹ rồi sao.” Vân Thi Thi nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu hỏi cậu: “Hữu Hữu, con có sợ không?”“Đâu có gì phải sợ!”Hữu Hữu cười thầm trong lòng, nắm tay Vân Thi Thi đi vào phòng chế thuốc, trong căn phòng nho nhỏ đựng rất nhiều dụng cụ thủy tinh, bên trong những chiếc lọ và nội tạng người ngâm dịch.Đạo cụ làm rất chân thực, khiến người ta sởn gai ốc.Nhưng Vân Thiên Hữu không hề sợ hãi, còn tỉ mẩn quan sát.Bình thường du khách trước khi vào nhà ma sẽ khinh thường nghĩ, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.Nhưng khi thực sự bước chân vào nhà ma, tất cả đều đâm đầu tìm lối ra, không dám quan sát khung cảnh kinh khủng trong nhà ma.Bởi vậy khung cảnh trong nhiều nhà ma được thiết kế rất thô sơ cẩu thả.Nhưng trong nhà ma của Thung lũng cổ tích, mỗi một khung cảnh đều cực kì tinh ế, gắng đạt tới độ chân thật nhất!Bởi vì mức độ rùng rợn cao nên trong nhà ma sắp xếp rất nhiều trạm cấp cứu, tìm đến trạm cấp cứu sẽ có nhân viên dẫn bạn đi ra.Tiểu Dịch Thần nhìn bọn họ thăm quan phòng chế thuốc ở đằng xa, bất chợt nghe thấy tiếng bước chân thoăn thoắt từ phía sau truyền tới.Giác quan của cậu rất nhạy cảm, bất luận là thị lực hay thính lực.Hơn nữa tính cảnh giác của cậu cực cao, cậu không khỏi dừng chân, mày nhíu chặt lại.Trong yên ắng, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.Tiểu Dịch Thần vứt con gấu trên đất, cơ thể lui vào trong một góc, thấy một người đàn ông chậm rãi đi tới vị trí ban nãy của cậu.Trang phục của hắn ta màu đen, hình như muốn che giấu sự chú ý nên còn đội chiếc mũ lưỡi trai, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn ta.Tiểu Dịch Thần tỉ mỉ quan sát hắn ra, thấy tay hắn luôn đặt lên chỗ trên hông, không hề dịch chuyển.Thị lực quan sát trong bóng đêm của cậu rất nhạy bén, bởi vậu thoáng trông thấy đường nét là một khẩu súng!