Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 468: Cưng chiều của anh cũng không phải đối với cô

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tống Ân Nhã theo tiếng kêu nhìn lại, lúc nãy Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế salông bấm điện thoại, đã để quên di động ở đó.Cô ta cầm lấy, vốn không muốn bắt máy, nhưng khi thấy hiển thị cuộc gọi đến là gương mặt lúc ngủ của phụ nữ.Người phụ nữ trong hình có khuôn mặt thanh lệ thoát tục, mặc dù là vẻ mặt lúc ngủ say, vẫn đẹp không gì tả nổi.Mái tóc mất trật tự tán loạn ở bên gối và trên da thịt trắng như tuyết, nhưng không chút tổn hại vẻ đẹp của cô.Ghi chú chỉ một chữ —— "Thi".Đây là điện thoại di động của Mộ Nhã Triết, cô ta không nên nghe máy.Nhưng mà khi thấy bức ảnh thông báo cuộc gọi đến, cô ta suy nghĩ lung tung, ma xui quỷ khiến nhận điện thoại....Vân Thi Thi đến chỗ y tá hỏi thăm nước sôi ở đâu, y tá đang bận rộn, cho nên cũng không có trả lời nghiêm túc, cô tốn thời gian cả buổi cũng không có tìm được.Cô đang định quay lại phòng bệnh, chợt nhớ tới, bây giờ Tiểu Dịch Thần đang nằm viện, có phải nên gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết?Lúc trước vội vàng đưa hai đứa bé đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu lại quá sốt ruột, sau đó lại vội vàng chăm sóc hai thằng nhóc, luống cuống tay chân.Bây giờ chợt nhớ tới, nên liên hệ Mộ Nhã Triết đến bệnh viện, mặc dù hai cha con có hiểu lầm gì đó, cũng đã đến lúc khơi thông rồi?Thế là, cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi.Tiếng điện thoại vang lên, đường giây được nối, đầu kia, là giọng nói sắc bén của một người phụ nữ và có phần chất vấn: "Cô là ai?"Vân Thi Thi sửng sốt. Người phụ nữ bên đầu dây bên kia hiển nhiên không kiên nhẫn: "Nói chuyện đi!""Xin chào, Mộ Nhã Triết... Có ở đó không?"Đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi, nói: "Không có!"Liền cúp điện thoại.Vân Thi Thi run lên một lát, cô thầm tự giễu, trái tim lại đau đớn chua xót.Cô còn tưởng rằng, anh rất bận, hoặc là, trừng phạt dành cho con trai, trên thực tế, vẫn rất quan tâm cậu nhóc, nhưng...Cô gọi điện thoại tới, vốn là muốn nói cho anh biết, Tiểu Dịch Thần nằm viện, để anh đến bệnh viện chăm sóc con.Không nghĩ tới, nghe điện thoại là một người phụ nữ, có ý gì?Vân Thi Thi có chút tức giận, vì Tiểu Dịch Thần mà đau lòng không ngớt!Lúc trước, cô còn tưởng rằng, Mộ Nhã Triết là một người cha có trách nhiệm, nhưng hôm nay, cô không thể không đặt dấu chấm hỏi trong lòng.Không đến, vậy thôi đi!Ở cùng với ai, không liên quan tới cô!Anh không quan tâm con trai, cô tới chăm sóc là được. Đối với chuyện chăm sóc con cái, cô rất tình nguyện.Còn anh, có liên quan gì tới cô đâu?Nghĩ vậy, cô đi đến cửa thang máy, chờ trở về phòng bệnh.Thang máy mở ra vô cùng chậm, từ phòng bệnh tầng trệt lên cao, phải chờ một thời gian lâu.Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi gấp gáp: "Anh Mộ —— "Vân Thi Thi nhăn mày, quay đầu lại nhìn.Sau đó ngẫm lại, khi đó cô không nên quay đầu, vì vậy sẽ không vì tình cảnh đó, gây ra một loạt chuyện về sau! Nhưng những chuyện này, sau này hãy nói.Cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang đi xuống lầu, sau lưng có một người phụ nữ vội vàng chạy theo.Ban đầu, đối với tiếng gọi của cô ta, người đàn ông giống như không có tâm tình để ý tới, không quay đầu lại, đi xuống lầu.Cho đến khi người phụ nữ kia kêu lên: "Điện thoại di động của anh bỏ quên ở chỗ em, anh không muốn sao?"Mộ Nhã Triết dừng chân, xoay người, Tống Ân Nhã lập tức cười híp mắt đuổi theo.Vốn dĩ Vân Thi Thi đã nhìn thấy anh, muốn đi tới, nhưng khi nghe lời cô gái nói, trong lòng hơi sửng sốt.Điện thoại di động của Mộ Nhã Triết ở chỗ cô ta sao?Cô ta chính là người phụ nữ vừa mới nói chuyện lạnh lùng với cô trong điện thoại?Trong lúc nhất thời, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Tống Ân Nhã theo tiếng kêu nhìn lại, lúc nãy Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế salông bấm điện thoại, đã để quên di động ở đó.

Cô ta cầm lấy, vốn không muốn bắt máy, nhưng khi thấy hiển thị cuộc gọi đến là gương mặt lúc ngủ của phụ nữ.

Người phụ nữ trong hình có khuôn mặt thanh lệ thoát tục, mặc dù là vẻ mặt lúc ngủ say, vẫn đẹp không gì tả nổi.

Mái tóc mất trật tự tán loạn ở bên gối và trên da thịt trắng như tuyết, nhưng không chút tổn hại vẻ đẹp của cô.

Ghi chú chỉ một chữ —— "Thi".

Đây là điện thoại di động của Mộ Nhã Triết, cô ta không nên nghe máy.

Nhưng mà khi thấy bức ảnh thông báo cuộc gọi đến, cô ta suy nghĩ lung tung, ma xui quỷ khiến nhận điện thoại.

...

Vân Thi Thi đến chỗ y tá hỏi thăm nước sôi ở đâu, y tá đang bận rộn, cho nên cũng không có trả lời nghiêm túc, cô tốn thời gian cả buổi cũng không có tìm được.

Cô đang định quay lại phòng bệnh, chợt nhớ tới, bây giờ Tiểu Dịch Thần đang nằm viện, có phải nên gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết?

Lúc trước vội vàng đưa hai đứa bé đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu lại quá sốt ruột, sau đó lại vội vàng chăm sóc hai thằng nhóc, luống cuống tay chân.

Bây giờ chợt nhớ tới, nên liên hệ Mộ Nhã Triết đến bệnh viện, mặc dù hai cha con có hiểu lầm gì đó, cũng đã đến lúc khơi thông rồi?

Thế là, cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi.

Tiếng điện thoại vang lên, đường giây được nối, đầu kia, là giọng nói sắc bén của một người phụ nữ và có phần chất vấn: "Cô là ai?"

Vân Thi Thi sửng sốt. 

Người phụ nữ bên đầu dây bên kia hiển nhiên không kiên nhẫn: "Nói chuyện đi!"

"Xin chào, Mộ Nhã Triết... Có ở đó không?"

Đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi, nói: "Không có!"

Liền cúp điện thoại.

Vân Thi Thi run lên một lát, cô thầm tự giễu, trái tim lại đau đớn chua xót.

Cô còn tưởng rằng, anh rất bận, hoặc là, trừng phạt dành cho con trai, trên thực tế, vẫn rất quan tâm cậu nhóc, nhưng...

Cô gọi điện thoại tới, vốn là muốn nói cho anh biết, Tiểu Dịch Thần nằm viện, để anh đến bệnh viện chăm sóc con.

Không nghĩ tới, nghe điện thoại là một người phụ nữ, có ý gì?

Vân Thi Thi có chút tức giận, vì Tiểu Dịch Thần mà đau lòng không ngớt!

Lúc trước, cô còn tưởng rằng, Mộ Nhã Triết là một người cha có trách nhiệm, nhưng hôm nay, cô không thể không đặt dấu chấm hỏi trong lòng.

Không đến, vậy thôi đi!

Ở cùng với ai, không liên quan tới cô!

Anh không quan tâm con trai, cô tới chăm sóc là được. Đối với chuyện chăm sóc con cái, cô rất tình nguyện.

Còn anh, có liên quan gì tới cô đâu?

Nghĩ vậy, cô đi đến cửa thang máy, chờ trở về phòng bệnh.

Thang máy mở ra vô cùng chậm, từ phòng bệnh tầng trệt lên cao, phải chờ một thời gian lâu.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi gấp gáp: "Anh Mộ —— "

Vân Thi Thi nhăn mày, quay đầu lại nhìn.

Sau đó ngẫm lại, khi đó cô không nên quay đầu, vì vậy sẽ không vì tình cảnh đó, gây ra một loạt chuyện về sau! Nhưng những chuyện này, sau này hãy nói.

Cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang đi xuống lầu, sau lưng có một người phụ nữ vội vàng chạy theo.

Ban đầu, đối với tiếng gọi của cô ta, người đàn ông giống như không có tâm tình để ý tới, không quay đầu lại, đi xuống lầu.

Cho đến khi người phụ nữ kia kêu lên: "Điện thoại di động của anh bỏ quên ở chỗ em, anh không muốn sao?"

Mộ Nhã Triết dừng chân, xoay người, Tống Ân Nhã lập tức cười híp mắt đuổi theo.

Vốn dĩ Vân Thi Thi đã nhìn thấy anh, muốn đi tới, nhưng khi nghe lời cô gái nói, trong lòng hơi sửng sốt.

Điện thoại di động của Mộ Nhã Triết ở chỗ cô ta sao?

Cô ta chính là người phụ nữ vừa mới nói chuyện lạnh lùng với cô trong điện thoại?

Trong lúc nhất thời, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Tống Ân Nhã theo tiếng kêu nhìn lại, lúc nãy Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế salông bấm điện thoại, đã để quên di động ở đó.Cô ta cầm lấy, vốn không muốn bắt máy, nhưng khi thấy hiển thị cuộc gọi đến là gương mặt lúc ngủ của phụ nữ.Người phụ nữ trong hình có khuôn mặt thanh lệ thoát tục, mặc dù là vẻ mặt lúc ngủ say, vẫn đẹp không gì tả nổi.Mái tóc mất trật tự tán loạn ở bên gối và trên da thịt trắng như tuyết, nhưng không chút tổn hại vẻ đẹp của cô.Ghi chú chỉ một chữ —— "Thi".Đây là điện thoại di động của Mộ Nhã Triết, cô ta không nên nghe máy.Nhưng mà khi thấy bức ảnh thông báo cuộc gọi đến, cô ta suy nghĩ lung tung, ma xui quỷ khiến nhận điện thoại....Vân Thi Thi đến chỗ y tá hỏi thăm nước sôi ở đâu, y tá đang bận rộn, cho nên cũng không có trả lời nghiêm túc, cô tốn thời gian cả buổi cũng không có tìm được.Cô đang định quay lại phòng bệnh, chợt nhớ tới, bây giờ Tiểu Dịch Thần đang nằm viện, có phải nên gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết?Lúc trước vội vàng đưa hai đứa bé đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu lại quá sốt ruột, sau đó lại vội vàng chăm sóc hai thằng nhóc, luống cuống tay chân.Bây giờ chợt nhớ tới, nên liên hệ Mộ Nhã Triết đến bệnh viện, mặc dù hai cha con có hiểu lầm gì đó, cũng đã đến lúc khơi thông rồi?Thế là, cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi.Tiếng điện thoại vang lên, đường giây được nối, đầu kia, là giọng nói sắc bén của một người phụ nữ và có phần chất vấn: "Cô là ai?"Vân Thi Thi sửng sốt. Người phụ nữ bên đầu dây bên kia hiển nhiên không kiên nhẫn: "Nói chuyện đi!""Xin chào, Mộ Nhã Triết... Có ở đó không?"Đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi, nói: "Không có!"Liền cúp điện thoại.Vân Thi Thi run lên một lát, cô thầm tự giễu, trái tim lại đau đớn chua xót.Cô còn tưởng rằng, anh rất bận, hoặc là, trừng phạt dành cho con trai, trên thực tế, vẫn rất quan tâm cậu nhóc, nhưng...Cô gọi điện thoại tới, vốn là muốn nói cho anh biết, Tiểu Dịch Thần nằm viện, để anh đến bệnh viện chăm sóc con.Không nghĩ tới, nghe điện thoại là một người phụ nữ, có ý gì?Vân Thi Thi có chút tức giận, vì Tiểu Dịch Thần mà đau lòng không ngớt!Lúc trước, cô còn tưởng rằng, Mộ Nhã Triết là một người cha có trách nhiệm, nhưng hôm nay, cô không thể không đặt dấu chấm hỏi trong lòng.Không đến, vậy thôi đi!Ở cùng với ai, không liên quan tới cô!Anh không quan tâm con trai, cô tới chăm sóc là được. Đối với chuyện chăm sóc con cái, cô rất tình nguyện.Còn anh, có liên quan gì tới cô đâu?Nghĩ vậy, cô đi đến cửa thang máy, chờ trở về phòng bệnh.Thang máy mở ra vô cùng chậm, từ phòng bệnh tầng trệt lên cao, phải chờ một thời gian lâu.Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi gấp gáp: "Anh Mộ —— "Vân Thi Thi nhăn mày, quay đầu lại nhìn.Sau đó ngẫm lại, khi đó cô không nên quay đầu, vì vậy sẽ không vì tình cảnh đó, gây ra một loạt chuyện về sau! Nhưng những chuyện này, sau này hãy nói.Cô quay đầu lại, thì nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang đi xuống lầu, sau lưng có một người phụ nữ vội vàng chạy theo.Ban đầu, đối với tiếng gọi của cô ta, người đàn ông giống như không có tâm tình để ý tới, không quay đầu lại, đi xuống lầu.Cho đến khi người phụ nữ kia kêu lên: "Điện thoại di động của anh bỏ quên ở chỗ em, anh không muốn sao?"Mộ Nhã Triết dừng chân, xoay người, Tống Ân Nhã lập tức cười híp mắt đuổi theo.Vốn dĩ Vân Thi Thi đã nhìn thấy anh, muốn đi tới, nhưng khi nghe lời cô gái nói, trong lòng hơi sửng sốt.Điện thoại di động của Mộ Nhã Triết ở chỗ cô ta sao?Cô ta chính là người phụ nữ vừa mới nói chuyện lạnh lùng với cô trong điện thoại?Trong lúc nhất thời, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Chương 468: Cưng chiều của anh cũng không phải đối với cô