Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con…
Chương 290
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 290: Bởi vì Nguyễn Chính Tu không có kêu Nguyễn Tri Hạ. Có thể là lúc sáng Nguyễn Chính Tu thăm dò Nguyễn Tri Hạ, ông ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự ngốc, nên không muốn để ý đến cô nữa. Cho tới bây giờ đều là như vậy, người nhà họ Nguyễn làm bất cứ chuyện gì đều gạt cô ra ngoài. Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn hiểu rõ điều này, nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Không tham gia cuộc họp kia, cô còn có thể tan làm sớm một chút, không phải rất tốt sao? … Bởi vì là thứ sáu, Nguyễn Tri Hạ cũng không định về thẳng nhà, mà là đợi Tư Gia Thành cùng đi siêu thị. Tư Gia Thành vừa lên xe đã nói: “Giải thoát!” “Sao vậy?” “Tuần sau sẽ được nghỉ đông.” Tư Gia Thành thoải mái ngã xuống ghế sau, vẻ mặt phấn khích. Nguyễn Tri Hạ nhẫn tâm nhắc nhở: “Trước lúc nghỉ đông còn có kỳ thi.” Tư Gia Thành thoáng chốc im lặng. Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành đi siêu thị mua một đống đồ. Một nửa trong đó đều là đồ ăn vặt Tư Gia Thành chọn. Theo lời của cậu ta thì là, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ đông thì phải hưởng thụ cho thật tốt. Lúc tính tiền, Nguyễn Tri Hạ vừa lấy ví tiền ra, đã bị Tư Gia Thành đẩy trở về: “Đi dạo phố với đàn ông, làm sao có chuyện để phụ nữ trả tiền được, tôi trả!” Nguyễn Tri Hạ: “…” Trước đây cậu ta ở phòng cho thuê của cô, lúc còn ăn nhờ ở đậu, không lẽ cậu ta đã quên mình là đàn ông? Tiền của Tư Gia Thành đều kiếm được từ việc thiết kế game, vẫn rất khó khăn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không nỡ xài tiền của cậu ta, nhưng vẫn không lay chuyển được Tư Gia Thành. Cậu ấm đang trong thời kỳ phát triển gầy như một con khỉ, vậy mà sức lực lại rất lớn, cứng rắn ngăn lại Nguyễn Tri Hạ, tự cậu ta trả tiền. Nguyễn Tri Hạ đành phải thôi, dù sao cũng là mấy trăm nghìn, sau này cô mua ít đồ cho Tư Gia Thành là được rồi. … Buổi tối. Nguyễn Tri Hạ vừa bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn cơm, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắc mặt không vui từ bên ngoài bước vào phòng ăn. Nguyễn Tri Hạ hỏi một câu: “Sao vậy?” “Cậu nói tối mai muốn tổ chức tiệc tối gì đó ở Kim Hải, kêu anh ấy dẫn chị tham gia.” Tư Gia Thành không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Tư Gia Thành, hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiệc tối gì cơ?” Tư Mộ Hàn không nói gì, ngồi xuống trước bàn ăn. “Anh không muốn đi?” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn đã đủ nói rõ rằng anh không muốn đi. Tư Gia Thành nói nhỏ bên tai cô: “Anh họ không muốn gặp cậu.” Tư Mộ Hàn và ba của anh Tư Đình Phong không hợp, Nguyễn Tri Hạ ít nhiều đã có thể đoán ra lý do. Lý do kia đương nhiên liên quan đến mẹ Tư Mộ Hàn. Còn về tình hình chi tiết, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ ràng lắm. Trở về phòng, Tư Mộ Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia. Nguyễn Tri Hạ đi qua, tháo cà vạt giúp anh: “Không muốn đi thì đừng đi, ông ấy chắc sẽ không ép buộc anh đâu.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 290: Bởi vì Nguyễn Chính Tu không có kêu Nguyễn Tri Hạ. Có thể là lúc sáng Nguyễn Chính Tu thăm dò Nguyễn Tri Hạ, ông ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự ngốc, nên không muốn để ý đến cô nữa. Cho tới bây giờ đều là như vậy, người nhà họ Nguyễn làm bất cứ chuyện gì đều gạt cô ra ngoài. Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn hiểu rõ điều này, nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Không tham gia cuộc họp kia, cô còn có thể tan làm sớm một chút, không phải rất tốt sao? … Bởi vì là thứ sáu, Nguyễn Tri Hạ cũng không định về thẳng nhà, mà là đợi Tư Gia Thành cùng đi siêu thị. Tư Gia Thành vừa lên xe đã nói: “Giải thoát!” “Sao vậy?” “Tuần sau sẽ được nghỉ đông.” Tư Gia Thành thoải mái ngã xuống ghế sau, vẻ mặt phấn khích. Nguyễn Tri Hạ nhẫn tâm nhắc nhở: “Trước lúc nghỉ đông còn có kỳ thi.” Tư Gia Thành thoáng chốc im lặng. Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành đi siêu thị mua một đống đồ. Một nửa trong đó đều là đồ ăn vặt Tư Gia Thành chọn. Theo lời của cậu ta thì là, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ đông thì phải hưởng thụ cho thật tốt. Lúc tính tiền, Nguyễn Tri Hạ vừa lấy ví tiền ra, đã bị Tư Gia Thành đẩy trở về: “Đi dạo phố với đàn ông, làm sao có chuyện để phụ nữ trả tiền được, tôi trả!” Nguyễn Tri Hạ: “…” Trước đây cậu ta ở phòng cho thuê của cô, lúc còn ăn nhờ ở đậu, không lẽ cậu ta đã quên mình là đàn ông? Tiền của Tư Gia Thành đều kiếm được từ việc thiết kế game, vẫn rất khó khăn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không nỡ xài tiền của cậu ta, nhưng vẫn không lay chuyển được Tư Gia Thành. Cậu ấm đang trong thời kỳ phát triển gầy như một con khỉ, vậy mà sức lực lại rất lớn, cứng rắn ngăn lại Nguyễn Tri Hạ, tự cậu ta trả tiền. Nguyễn Tri Hạ đành phải thôi, dù sao cũng là mấy trăm nghìn, sau này cô mua ít đồ cho Tư Gia Thành là được rồi. … Buổi tối. Nguyễn Tri Hạ vừa bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn cơm, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắc mặt không vui từ bên ngoài bước vào phòng ăn. Nguyễn Tri Hạ hỏi một câu: “Sao vậy?” “Cậu nói tối mai muốn tổ chức tiệc tối gì đó ở Kim Hải, kêu anh ấy dẫn chị tham gia.” Tư Gia Thành không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Tư Gia Thành, hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiệc tối gì cơ?” Tư Mộ Hàn không nói gì, ngồi xuống trước bàn ăn. “Anh không muốn đi?” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn đã đủ nói rõ rằng anh không muốn đi. Tư Gia Thành nói nhỏ bên tai cô: “Anh họ không muốn gặp cậu.” Tư Mộ Hàn và ba của anh Tư Đình Phong không hợp, Nguyễn Tri Hạ ít nhiều đã có thể đoán ra lý do. Lý do kia đương nhiên liên quan đến mẹ Tư Mộ Hàn. Còn về tình hình chi tiết, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ ràng lắm. Trở về phòng, Tư Mộ Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia. Nguyễn Tri Hạ đi qua, tháo cà vạt giúp anh: “Không muốn đi thì đừng đi, ông ấy chắc sẽ không ép buộc anh đâu.”
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên MâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNguyễn Tri Hạ đẩy đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi, mắt rũ xuống thẫn thờ, “Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho vị hôn phu của chị sao?” Tiêu Giai Kỳ nghĩ rằng cô đang hối hận, nên sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch. Người của nhà họ Tư đang đợi bên ngoài, một chút sơ suất thôi là có thể hủy hoại cả nhà họ Nguyễn! Bà ta sốt ruột đến mức “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ” Tri Hạ, mẹ cầu xin con, chị của con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn, con hãy giúp nó đi!” Đôi mắt vốn thẩn thờ của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, Tiêu Giai Kỳ tuy là mẹ ruột của cô, nhưng toàn bộ tình thương đều giành cho đứa con gái của người vợ trước đã qua đời của bố. Vì thế, Tiêu Giai Kỳ rõ ràng biết vị hôn phu của chị gái vừa xấu vừa bất lực, nhưng vẫn muốn gả Nguyễn Tri Hạ đi thay cho chị gái. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thúc giục của người làm, “Bà chủ, cô ba, người của nhà họ Tư đã lên lầu rồi. ” Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đỡ lấy Tiêu Giai Kỳ, chỉ lạnh lùng nói, “Mẹ đứng dậy đi, con… Chương 290: Bởi vì Nguyễn Chính Tu không có kêu Nguyễn Tri Hạ. Có thể là lúc sáng Nguyễn Chính Tu thăm dò Nguyễn Tri Hạ, ông ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự ngốc, nên không muốn để ý đến cô nữa. Cho tới bây giờ đều là như vậy, người nhà họ Nguyễn làm bất cứ chuyện gì đều gạt cô ra ngoài. Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn hiểu rõ điều này, nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Không tham gia cuộc họp kia, cô còn có thể tan làm sớm một chút, không phải rất tốt sao? … Bởi vì là thứ sáu, Nguyễn Tri Hạ cũng không định về thẳng nhà, mà là đợi Tư Gia Thành cùng đi siêu thị. Tư Gia Thành vừa lên xe đã nói: “Giải thoát!” “Sao vậy?” “Tuần sau sẽ được nghỉ đông.” Tư Gia Thành thoải mái ngã xuống ghế sau, vẻ mặt phấn khích. Nguyễn Tri Hạ nhẫn tâm nhắc nhở: “Trước lúc nghỉ đông còn có kỳ thi.” Tư Gia Thành thoáng chốc im lặng. Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành đi siêu thị mua một đống đồ. Một nửa trong đó đều là đồ ăn vặt Tư Gia Thành chọn. Theo lời của cậu ta thì là, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ đông thì phải hưởng thụ cho thật tốt. Lúc tính tiền, Nguyễn Tri Hạ vừa lấy ví tiền ra, đã bị Tư Gia Thành đẩy trở về: “Đi dạo phố với đàn ông, làm sao có chuyện để phụ nữ trả tiền được, tôi trả!” Nguyễn Tri Hạ: “…” Trước đây cậu ta ở phòng cho thuê của cô, lúc còn ăn nhờ ở đậu, không lẽ cậu ta đã quên mình là đàn ông? Tiền của Tư Gia Thành đều kiếm được từ việc thiết kế game, vẫn rất khó khăn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không nỡ xài tiền của cậu ta, nhưng vẫn không lay chuyển được Tư Gia Thành. Cậu ấm đang trong thời kỳ phát triển gầy như một con khỉ, vậy mà sức lực lại rất lớn, cứng rắn ngăn lại Nguyễn Tri Hạ, tự cậu ta trả tiền. Nguyễn Tri Hạ đành phải thôi, dù sao cũng là mấy trăm nghìn, sau này cô mua ít đồ cho Tư Gia Thành là được rồi. … Buổi tối. Nguyễn Tri Hạ vừa bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn cơm, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắc mặt không vui từ bên ngoài bước vào phòng ăn. Nguyễn Tri Hạ hỏi một câu: “Sao vậy?” “Cậu nói tối mai muốn tổ chức tiệc tối gì đó ở Kim Hải, kêu anh ấy dẫn chị tham gia.” Tư Gia Thành không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Tri Hạ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Tư Gia Thành, hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiệc tối gì cơ?” Tư Mộ Hàn không nói gì, ngồi xuống trước bàn ăn. “Anh không muốn đi?” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn đã đủ nói rõ rằng anh không muốn đi. Tư Gia Thành nói nhỏ bên tai cô: “Anh họ không muốn gặp cậu.” Tư Mộ Hàn và ba của anh Tư Đình Phong không hợp, Nguyễn Tri Hạ ít nhiều đã có thể đoán ra lý do. Lý do kia đương nhiên liên quan đến mẹ Tư Mộ Hàn. Còn về tình hình chi tiết, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ ràng lắm. Trở về phòng, Tư Mộ Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia. Nguyễn Tri Hạ đi qua, tháo cà vạt giúp anh: “Không muốn đi thì đừng đi, ông ấy chắc sẽ không ép buộc anh đâu.”