Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 81: Căm Ghét Hắn Từ Tận Đáy Lòng
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: "Mộ Cẩn, con! con! "Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thìnhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi."Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không?Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?", tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng."Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi", gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói."Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?", không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.Đúng, trực tiếp phản pháo.Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!Dù sao ông ta cũng là bề trên.Điên rồi?Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha! Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi.Mấy lờiđồn Diệp Mộ Cấn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi."Mộ Cẩn, bình tĩnh đi", lại một người nữa lên tiếng.Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hon 1 m 85, người mặc vest.Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.Hơn nữa hai nhà Diệp -Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi."Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh", nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.Chuyện này!Điên thật rồi!Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.Diệp Mộ Cấn là lửng mật à?Không sợ trời không sợ đất?Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.Không biết phải trái đúng sai!Đầu óc có vấn đề.Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?"Mộ Cấn, hay là! ", Diệp Thông Bình cười gượng nói.Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam Ư?Đặc biệt là Lam Lệ.Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.Ai nấy nhà họ Diệp cũng ủng hộ cô ta lấy Công Tôn Thần, bao gồm cả bố cô ta.Nếu không phải ông nội còn đang do dự thì cô ta thậm chí còn bị cưỡng ép mà kết hôn với Công Tôn Thần rồi.Ngoài ra, mấy năm này,Công Tôn Thần cố tình tiết lộ ra ngoài rằng cô ta là vợ chưa cưới của hắn, muốn dùng dư luận để ép cô ta, thật ghê tởm.Nhưng bản thân Công TônThần rất ưu tú ư? Không hề.Với Diệp Mộ Cấn mà nói thì Công Tôn Thần vô cùng kiêu ngạo lại còn giả tạo..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: "Mộ Cẩn, con! con! "Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thìnhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi."Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không?Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?", tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng."Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi", gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói."Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?", không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.Đúng, trực tiếp phản pháo.Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!Dù sao ông ta cũng là bề trên.Điên rồi?Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha! Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi.Mấy lờiđồn Diệp Mộ Cấn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi."Mộ Cẩn, bình tĩnh đi", lại một người nữa lên tiếng.Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hon 1 m 85, người mặc vest.Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.Hơn nữa hai nhà Diệp -Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi."Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh", nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.Chuyện này!Điên thật rồi!Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.Diệp Mộ Cấn là lửng mật à?Không sợ trời không sợ đất?Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.Không biết phải trái đúng sai!Đầu óc có vấn đề.Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?"Mộ Cấn, hay là! ", Diệp Thông Bình cười gượng nói.Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam Ư?Đặc biệt là Lam Lệ.Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.Ai nấy nhà họ Diệp cũng ủng hộ cô ta lấy Công Tôn Thần, bao gồm cả bố cô ta.Nếu không phải ông nội còn đang do dự thì cô ta thậm chí còn bị cưỡng ép mà kết hôn với Công Tôn Thần rồi.Ngoài ra, mấy năm này,Công Tôn Thần cố tình tiết lộ ra ngoài rằng cô ta là vợ chưa cưới của hắn, muốn dùng dư luận để ép cô ta, thật ghê tởm.Nhưng bản thân Công TônThần rất ưu tú ư? Không hề.Với Diệp Mộ Cấn mà nói thì Công Tôn Thần vô cùng kiêu ngạo lại còn giả tạo..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thông Bình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào con gái mình: "Mộ Cẩn, con! con! "Diệp Thông Bình bị dọa đến mức không thốt lên lời.Nói thẳng ra thì, tầm quan trọng của kho bãi 130 nghìn mét vuông ở Viễn Phong Thành khu Đông Nam với nhà họ Diệp còn lớn hơn cả ý nghĩa của kho bãi 100 nghìn mét vuông với nhà họ Ngụy.Nếu nhà họ Diệp mất đi kho bãi 130 nghìn mét vuông đó thìnhà họ Diệp gần như phải rút khỏi Đế Thành, cũng coi như hoàn toàn bị hủy hoại rồi."Lời của Diệp Mộ Cẩn cô có đại diện cho ông Diệp không?Có thể đại diện cho toàn thể nhà họ Diệp ư?", tiếng giọng của Ngụy Chấn Phong lại to hơn, đôi mắt sắc lẹm mang theo cả sự tham lam, tàn nhẫn, ánh mắt đó như dã thú đói khát đến cùng cực lại gặp được miếng mồi ngon miệng."Hai người bình tĩnh lại, Mộ Cẩn à, cháu là hậu bối, bớt lên tiếng đi", gia chủ nhà họ Lam, Lam Lệ nói."Chú Lam cần gì phải lo chuyện bao đồng?", không ngờ Diệp Mộ Cẩn lại phản pháo thẳng một câu như vậy.Đúng, trực tiếp phản pháo.Lam Lệ ngây ra, khóe miệng co giật.Cho dù Diệp Mộ Cẩn không muốn nghe khuyên nhủ thì cũng không nên trực tiếp trả treo như vậy! Hoàn toàn không nể mặt ông ta!Dù sao ông ta cũng là bề trên.Điên rồi?Diệp Thông Bình cũng ngớ người, Lam Lệ là có ý tốt, con gái cần gì phải cãi lại thẳng thừng như vậy?Hơn nữa, mặc dù nhà họ Lam không mạnh như nhà họ Diệp nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, Diệp Mộ Cẩn không thèm nể mặt như vậy khác nào tạo thêm một kẻ thù cho nhà họ Diệp?Những người khác cũng ngây ra mà nhìn Diệp Mộ Cẩn.Là một hậu bối mà lại huênh hoang, không biết điều như vậy, haha! Xem ra nhà họ Diệp sắp xong đời rồi.Mấy lờiđồn Diệp Mộ Cấn ưu tú ra sao hẳn chỉ là bốc phét mà thôi."Mộ Cẩn, bình tĩnh đi", lại một người nữa lên tiếng.Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, mắt phượng mày kiếm, cao hon 1 m 85, người mặc vest.Người thanh niên đứng sau lưng Công Tôn Hạ là một trong bốn vị công tử ở Đế Thành, con trai độc nhất của Công Tôn Hạ, đồng thời cũng là người kế thừa nhà Công Tôn.Ai cũng biết Công Tôn Thần thích Diệp Mộ Cẩn.Hơn nữa hai nhà Diệp -Công Tôn rất thân thiết, coi như là đồng minh.Có tin đồn rằng hai người sắp đính hôn rồi."Xin hãy gọi tôi là cô Diệp, tôi và anh không thân, còn nữa, tôi có bình tĩnh hay không, không liên quan đến anh", nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Mộ Cẩn lại cau có ghét bỏ, thẳng thừng phản bác.Chuyện này!Điên thật rồi!Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên kỳ dị.Diệp Mộ Cấn là lửng mật à?Không sợ trời không sợ đất?Được, Lam Lệ lên tiếng, cô thấy ông ta lo chuyện bao đồng thì lập tức phản pháo.Nhưng Công Tôn Thần thì sao? Rõ ràng là hắn quan tâm cô, nghĩ cho cô vậy mà cô cũng cau có? Nhà họ Diệp và Công Tôn còn là đồng minh.Không biết phải trái đúng sai!Đầu óc có vấn đề.Một đứa ngốc không có đầu óc lại là người thừa kế nhà họ Diệp?"Mộ Cấn, hay là! ", Diệp Thông Bình cười gượng nói.Đánh gục nhà họ Ngụy triệt để trong một lần duy nhất.Không cho bọn họ cơ hội chính là mục đích của cô ta.Mục đích cô ta phản pháo lại Lam Lệ rất đơn giản, mấy ngày này vì tò mò mà cô ta đã đi điều tra quá khứ của Tô Minh.Từ đó biết được chuyện ba năm trước xảy ra giữa anh và nhà họ Lam, vì thế cô ta có thể có ấn tượng tốt với nhà họ Lam Ư?Đặc biệt là Lam Lệ.Ba năm trước, chính ông ta là người quyết liệt trừng phạt nhà họ Tô.Ông ta là kẻ thù của Tô Minh, vậy thì cũng chính là kẻ thù của cô ta.Còn về Công Tôn Thần thì cô ta căm ghét hắn từ tận đáy lòng.Ai nấy nhà họ Diệp cũng ủng hộ cô ta lấy Công Tôn Thần, bao gồm cả bố cô ta.Nếu không phải ông nội còn đang do dự thì cô ta thậm chí còn bị cưỡng ép mà kết hôn với Công Tôn Thần rồi.Ngoài ra, mấy năm này,Công Tôn Thần cố tình tiết lộ ra ngoài rằng cô ta là vợ chưa cưới của hắn, muốn dùng dư luận để ép cô ta, thật ghê tởm.Nhưng bản thân Công TônThần rất ưu tú ư? Không hề.Với Diệp Mộ Cấn mà nói thì Công Tôn Thần vô cùng kiêu ngạo lại còn giả tạo..