Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 88: Cách Thức Bá Đạo Và Mạnh Mẽ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Người anh em, cậu tới trễ rồi, phải tự phạt ba ly đó!", lại một người khác lên tiếng, dáng người này khá thấp, mặc bộ quần áo giản dị màu đen, điều hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là chiếc đông hô trên co tay anh ta, khá đắt và là hàng giới hạn của hãng Richard Mille, đang cười ha hả nói."Đến muộn rồi? Không phải đấy chứ?", Tô Minh lắc đầu.Uống rượu không có gì nhưng tự phạt ba ly? Không có hứng thú.Bản thân anh cũng không cùng những người này giao hẹn là mấy giờ đến."Chị Mộ Cẩn, bạn của chị cứng thật, không hề nể mặt chút nào", người đàn ông mặc quần áo casual màu đen nhún nhún vai, nụ cười hi hi ha ha trên mặt cũng bớt đi một chút."Theo tôi thấy thì đó là kiêu ngạo”, Chu Hoành có chút không nhịn được, trào phúng một câu, cũng không hạ thấp giọng nữa.Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được.Mà Diệp Mộ Cấn, vẫn khônghề lo lắng.Tô Minh lại đột nhiên cười, hơi quay đầu lại, thổi một làn khí nóng đến bên tai cô: Những người bạn này của cô rất nghịch ngợm đó!"Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở cổ và tai, một cảm giác khác lại truyền tới, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ quyến rũ của cô hơi ửng hồng.Một màn này khiến Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác bạo phát, muốn lật bàn rồi.Nhưng đúng lúc này.Tô Minh bỗng nhiên thu lại nét cười.Giống như làm ảo thuật vậy.Đưa tay lên."Bộp! "Một chiếc thẻ ngân hàng.Được đặt lên bàn."Nói đến tiền, đây là thẻ cầu vồng kim cương đen!", Tô Minh dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc thẻ: "Bên trong có gần 20 tỷ tiền mặt".Tiếp đỏ.Tô Minh đột nhiên giải phóng luồng khí thế bức người!!Trong nháy mắt, cả gian phòng như bị đóng băng lại.Chu Hoành, Văn Bối Bối gần mười người tức thì thở không ra hơi, sắc mặt cũng trớ nên tái nhợt."Nói đến thực lực, các người cũng đã cảm nhận được rồi", Tô Minh lại tiếp tục, ý cười trên môi càng thêm phần bỡn cợt."Cho nên, tôi cứ cứng rắn, cứ ngang tàng, có vấn đề gì không?", Tô Minh nhướng mày, ánh mắt rơi trên người DiêuChân, Chu Hoành và những người khác.Lười gây ra phiền phức.Trực tiếp đàn áp là được rồi.Bất luận là tiền tài hay thực lực, đều đè bẹp tất cả.Ông đây có đủ tư cách để ngang ngạnh, kiêu căng đó.Không phục?Cũng phải kìm nén lại cho tôi."Cũng quá bá đạo rồi", Diệp Mộ Cẩn đáy lòng than thở,không còn gì để nói.Cô ta còn muốn xem xem Tô Minh sẽ giải quyết vấn đề xấu hổ như thế nào, không ngờ tới!Lại dùng cách thức bá đạo và mạnh mẽ như vậy.Không che đậy.Gian phòng càng trở nên yên tĩnh.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Người anh em, cậu tới trễ rồi, phải tự phạt ba ly đó!", lại một người khác lên tiếng, dáng người này khá thấp, mặc bộ quần áo giản dị màu đen, điều hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là chiếc đông hô trên co tay anh ta, khá đắt và là hàng giới hạn của hãng Richard Mille, đang cười ha hả nói."Đến muộn rồi? Không phải đấy chứ?", Tô Minh lắc đầu.Uống rượu không có gì nhưng tự phạt ba ly? Không có hứng thú.Bản thân anh cũng không cùng những người này giao hẹn là mấy giờ đến."Chị Mộ Cẩn, bạn của chị cứng thật, không hề nể mặt chút nào", người đàn ông mặc quần áo casual màu đen nhún nhún vai, nụ cười hi hi ha ha trên mặt cũng bớt đi một chút."Theo tôi thấy thì đó là kiêu ngạo”, Chu Hoành có chút không nhịn được, trào phúng một câu, cũng không hạ thấp giọng nữa.Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được.Mà Diệp Mộ Cấn, vẫn khônghề lo lắng.Tô Minh lại đột nhiên cười, hơi quay đầu lại, thổi một làn khí nóng đến bên tai cô: Những người bạn này của cô rất nghịch ngợm đó!"Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở cổ và tai, một cảm giác khác lại truyền tới, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ quyến rũ của cô hơi ửng hồng.Một màn này khiến Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác bạo phát, muốn lật bàn rồi.Nhưng đúng lúc này.Tô Minh bỗng nhiên thu lại nét cười.Giống như làm ảo thuật vậy.Đưa tay lên."Bộp! "Một chiếc thẻ ngân hàng.Được đặt lên bàn."Nói đến tiền, đây là thẻ cầu vồng kim cương đen!", Tô Minh dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc thẻ: "Bên trong có gần 20 tỷ tiền mặt".Tiếp đỏ.Tô Minh đột nhiên giải phóng luồng khí thế bức người!!Trong nháy mắt, cả gian phòng như bị đóng băng lại.Chu Hoành, Văn Bối Bối gần mười người tức thì thở không ra hơi, sắc mặt cũng trớ nên tái nhợt."Nói đến thực lực, các người cũng đã cảm nhận được rồi", Tô Minh lại tiếp tục, ý cười trên môi càng thêm phần bỡn cợt."Cho nên, tôi cứ cứng rắn, cứ ngang tàng, có vấn đề gì không?", Tô Minh nhướng mày, ánh mắt rơi trên người DiêuChân, Chu Hoành và những người khác.Lười gây ra phiền phức.Trực tiếp đàn áp là được rồi.Bất luận là tiền tài hay thực lực, đều đè bẹp tất cả.Ông đây có đủ tư cách để ngang ngạnh, kiêu căng đó.Không phục?Cũng phải kìm nén lại cho tôi."Cũng quá bá đạo rồi", Diệp Mộ Cẩn đáy lòng than thở,không còn gì để nói.Cô ta còn muốn xem xem Tô Minh sẽ giải quyết vấn đề xấu hổ như thế nào, không ngờ tới!Lại dùng cách thức bá đạo và mạnh mẽ như vậy.Không che đậy.Gian phòng càng trở nên yên tĩnh.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Người anh em, cậu tới trễ rồi, phải tự phạt ba ly đó!", lại một người khác lên tiếng, dáng người này khá thấp, mặc bộ quần áo giản dị màu đen, điều hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là chiếc đông hô trên co tay anh ta, khá đắt và là hàng giới hạn của hãng Richard Mille, đang cười ha hả nói."Đến muộn rồi? Không phải đấy chứ?", Tô Minh lắc đầu.Uống rượu không có gì nhưng tự phạt ba ly? Không có hứng thú.Bản thân anh cũng không cùng những người này giao hẹn là mấy giờ đến."Chị Mộ Cẩn, bạn của chị cứng thật, không hề nể mặt chút nào", người đàn ông mặc quần áo casual màu đen nhún nhún vai, nụ cười hi hi ha ha trên mặt cũng bớt đi một chút."Theo tôi thấy thì đó là kiêu ngạo”, Chu Hoành có chút không nhịn được, trào phúng một câu, cũng không hạ thấp giọng nữa.Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được.Mà Diệp Mộ Cấn, vẫn khônghề lo lắng.Tô Minh lại đột nhiên cười, hơi quay đầu lại, thổi một làn khí nóng đến bên tai cô: Những người bạn này của cô rất nghịch ngợm đó!"Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở cổ và tai, một cảm giác khác lại truyền tới, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ quyến rũ của cô hơi ửng hồng.Một màn này khiến Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác bạo phát, muốn lật bàn rồi.Nhưng đúng lúc này.Tô Minh bỗng nhiên thu lại nét cười.Giống như làm ảo thuật vậy.Đưa tay lên."Bộp! "Một chiếc thẻ ngân hàng.Được đặt lên bàn."Nói đến tiền, đây là thẻ cầu vồng kim cương đen!", Tô Minh dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc thẻ: "Bên trong có gần 20 tỷ tiền mặt".Tiếp đỏ.Tô Minh đột nhiên giải phóng luồng khí thế bức người!!Trong nháy mắt, cả gian phòng như bị đóng băng lại.Chu Hoành, Văn Bối Bối gần mười người tức thì thở không ra hơi, sắc mặt cũng trớ nên tái nhợt."Nói đến thực lực, các người cũng đã cảm nhận được rồi", Tô Minh lại tiếp tục, ý cười trên môi càng thêm phần bỡn cợt."Cho nên, tôi cứ cứng rắn, cứ ngang tàng, có vấn đề gì không?", Tô Minh nhướng mày, ánh mắt rơi trên người DiêuChân, Chu Hoành và những người khác.Lười gây ra phiền phức.Trực tiếp đàn áp là được rồi.Bất luận là tiền tài hay thực lực, đều đè bẹp tất cả.Ông đây có đủ tư cách để ngang ngạnh, kiêu căng đó.Không phục?Cũng phải kìm nén lại cho tôi."Cũng quá bá đạo rồi", Diệp Mộ Cẩn đáy lòng than thở,không còn gì để nói.Cô ta còn muốn xem xem Tô Minh sẽ giải quyết vấn đề xấu hổ như thế nào, không ngờ tới!Lại dùng cách thức bá đạo và mạnh mẽ như vậy.Không che đậy.Gian phòng càng trở nên yên tĩnh.