Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 99: Có Khí Chất Hơn Hẳn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thì đúng là ức hiếp đấy, anh có thể làm gì nào? Đừng nói là hôm nay Tô Minh tát em gái anh, mà kể cả là giết cô ta thì đã làm sao?", Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.Cô ta nói mà thái độ vô cùng cương quyết, ác liệt.Cô ta cũng ủng hộ Tô Minh?Tiết Hưng trầm ngâm không nói gì.Hiện giờ hắn đang trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Minh có thân phận như nào?"Tiết Hưng! Dẫn em gái anhcút đi hay là đấu một trận đây? Anh tự mình chọn đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa", Diệp Mộ Cẩn nói với âm thanh vang vọng."Chết tiệt!", khóe miệng Tiết Hưng không ngừng run rẩy.Rốt cuộc hắn nên làm thế nào bây giờ?"Anh à! Em đau quá, hu hu! ", Tiết Tử Mẫn lại bắt đầu kêu gào xót xa.Một giây sau, cuối cùng Tiết Hưng cũng đưa ra quyết định.Vào trang лhАyho.čom để đọc bản sớm nhất"Cô Diệp! Từ trước đến nay Tiết Hưng tôi đều tôn trọng cônhưng lần này cô quá đáng rồi đấy.Tôi cũng không sợ cô đâu".Cuối cùng Tiết Hưng cũng được một lần cứng rắn.Nếu lần này mà cun cút rời đi thì cả hắn và nhà họ Tiết sẽ trở thành trò cười."Tùy anh!", Diệp Mộ Cẩn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói.Thấy vậy, Tiết Hưng liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại gọi người đến.Không chỉ là Tiết Hưng, còn cỏ cả Lý Tuần và Phó Đông cũng bắt đầu gọi người.Nếu đã quyết đấu một trận thì không thể chịu thiệt được."Chị Mộ Cẩn! Chúng ta cũng gọi người đi”, Chu Hoành nhỏ giọng nói mà có chút phấn khích, trong tay cầm điện thoại, nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.Đám người Diêu Chân và Vương Đồng cũng bắt đầu nhấc máy gọi."Không cần đâu! Để tôi”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói."Chuyện này! ", đám Diêu Chân thấy khó hiểu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cấnkhông giống như đang nói đùa nên họ đành phải nghe theo.Lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn lấy điện thoại ra.Đây là Đế Thành, là địa bàn của nhà họ Diệp nên không cần đến Tô Minh ra tay.Nếu không thì không hợp quy tắc!"Tùy cô vậy!", Tô Minh không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy lâng lâng.Vốn dĩ tối nay Diệp Mộ Cẩn trang điểm và ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm dao động lòng người.Không những thế, khí chất bá đạo như nữ vương của cô ta lại càng mê hoặc người khác.Tô Minh không kìm nổi mà liếc nhìn cô ta thật lâu.Con gái khi bá đạo thì có khí chất hơn hẳn..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thì đúng là ức hiếp đấy, anh có thể làm gì nào? Đừng nói là hôm nay Tô Minh tát em gái anh, mà kể cả là giết cô ta thì đã làm sao?", Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.Cô ta nói mà thái độ vô cùng cương quyết, ác liệt.Cô ta cũng ủng hộ Tô Minh?Tiết Hưng trầm ngâm không nói gì.Hiện giờ hắn đang trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Minh có thân phận như nào?"Tiết Hưng! Dẫn em gái anhcút đi hay là đấu một trận đây? Anh tự mình chọn đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa", Diệp Mộ Cẩn nói với âm thanh vang vọng."Chết tiệt!", khóe miệng Tiết Hưng không ngừng run rẩy.Rốt cuộc hắn nên làm thế nào bây giờ?"Anh à! Em đau quá, hu hu! ", Tiết Tử Mẫn lại bắt đầu kêu gào xót xa.Một giây sau, cuối cùng Tiết Hưng cũng đưa ra quyết định.Vào trang лhАyho.čom để đọc bản sớm nhất"Cô Diệp! Từ trước đến nay Tiết Hưng tôi đều tôn trọng cônhưng lần này cô quá đáng rồi đấy.Tôi cũng không sợ cô đâu".Cuối cùng Tiết Hưng cũng được một lần cứng rắn.Nếu lần này mà cun cút rời đi thì cả hắn và nhà họ Tiết sẽ trở thành trò cười."Tùy anh!", Diệp Mộ Cẩn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói.Thấy vậy, Tiết Hưng liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại gọi người đến.Không chỉ là Tiết Hưng, còn cỏ cả Lý Tuần và Phó Đông cũng bắt đầu gọi người.Nếu đã quyết đấu một trận thì không thể chịu thiệt được."Chị Mộ Cẩn! Chúng ta cũng gọi người đi”, Chu Hoành nhỏ giọng nói mà có chút phấn khích, trong tay cầm điện thoại, nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.Đám người Diêu Chân và Vương Đồng cũng bắt đầu nhấc máy gọi."Không cần đâu! Để tôi”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói."Chuyện này! ", đám Diêu Chân thấy khó hiểu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cấnkhông giống như đang nói đùa nên họ đành phải nghe theo.Lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn lấy điện thoại ra.Đây là Đế Thành, là địa bàn của nhà họ Diệp nên không cần đến Tô Minh ra tay.Nếu không thì không hợp quy tắc!"Tùy cô vậy!", Tô Minh không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy lâng lâng.Vốn dĩ tối nay Diệp Mộ Cẩn trang điểm và ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm dao động lòng người.Không những thế, khí chất bá đạo như nữ vương của cô ta lại càng mê hoặc người khác.Tô Minh không kìm nổi mà liếc nhìn cô ta thật lâu.Con gái khi bá đạo thì có khí chất hơn hẳn..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thì đúng là ức hiếp đấy, anh có thể làm gì nào? Đừng nói là hôm nay Tô Minh tát em gái anh, mà kể cả là giết cô ta thì đã làm sao?", Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói.Cô ta nói mà thái độ vô cùng cương quyết, ác liệt.Cô ta cũng ủng hộ Tô Minh?Tiết Hưng trầm ngâm không nói gì.Hiện giờ hắn đang trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Minh có thân phận như nào?"Tiết Hưng! Dẫn em gái anhcút đi hay là đấu một trận đây? Anh tự mình chọn đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa", Diệp Mộ Cẩn nói với âm thanh vang vọng."Chết tiệt!", khóe miệng Tiết Hưng không ngừng run rẩy.Rốt cuộc hắn nên làm thế nào bây giờ?"Anh à! Em đau quá, hu hu! ", Tiết Tử Mẫn lại bắt đầu kêu gào xót xa.Một giây sau, cuối cùng Tiết Hưng cũng đưa ra quyết định.Vào trang лhАyho.čom để đọc bản sớm nhất"Cô Diệp! Từ trước đến nay Tiết Hưng tôi đều tôn trọng cônhưng lần này cô quá đáng rồi đấy.Tôi cũng không sợ cô đâu".Cuối cùng Tiết Hưng cũng được một lần cứng rắn.Nếu lần này mà cun cút rời đi thì cả hắn và nhà họ Tiết sẽ trở thành trò cười."Tùy anh!", Diệp Mộ Cẩn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói.Thấy vậy, Tiết Hưng liền lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại gọi người đến.Không chỉ là Tiết Hưng, còn cỏ cả Lý Tuần và Phó Đông cũng bắt đầu gọi người.Nếu đã quyết đấu một trận thì không thể chịu thiệt được."Chị Mộ Cẩn! Chúng ta cũng gọi người đi”, Chu Hoành nhỏ giọng nói mà có chút phấn khích, trong tay cầm điện thoại, nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.Đám người Diêu Chân và Vương Đồng cũng bắt đầu nhấc máy gọi."Không cần đâu! Để tôi”, Diệp Mộ Cẩn thản nhiên nói."Chuyện này! ", đám Diêu Chân thấy khó hiểu nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Cấnkhông giống như đang nói đùa nên họ đành phải nghe theo.Lúc này chỉ thấy Diệp Mộ Cẩn lấy điện thoại ra.Đây là Đế Thành, là địa bàn của nhà họ Diệp nên không cần đến Tô Minh ra tay.Nếu không thì không hợp quy tắc!"Tùy cô vậy!", Tô Minh không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy lâng lâng.Vốn dĩ tối nay Diệp Mộ Cẩn trang điểm và ăn mặc vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm dao động lòng người.Không những thế, khí chất bá đạo như nữ vương của cô ta lại càng mê hoặc người khác.Tô Minh không kìm nổi mà liếc nhìn cô ta thật lâu.Con gái khi bá đạo thì có khí chất hơn hẳn..

Chương 99: Có Khí Chất Hơn Hẳn