Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 105: Một Bước Lên Mây
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch.Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh."Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu.Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi.Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này", Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằmchằm vào Diệp Mộ Cẩn."Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cấn hơi nghiến răng, hỏi.Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên."Đã phạm sai lầm thì phảichịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được", Vương Đạo Khánh nói.Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi.Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh."Muốn động thủ? ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha...", Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường."Không có lệnh của tôi, không được ra tay", Diệp Mộ Cẩnvội nói.Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rôi.Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể đế Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ."Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại.Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?", Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.truy cập лhayho.c0m để đọc sớm nhất‘Tinh nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác", Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.Diệp Mộ Cấn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy.ông ta muốn lập uy.Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồmngười trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!Diệp Mộ Cấn nghiến răng, trong lòng do dự.Rốt cuộc nên làm thế nào?Thời gian như ngừng lại.Không khí như cô đọng.Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cấn, đợi cô ta ra quyết định.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch.Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh."Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu.Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi.Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này", Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằmchằm vào Diệp Mộ Cẩn."Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cấn hơi nghiến răng, hỏi.Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên."Đã phạm sai lầm thì phảichịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được", Vương Đạo Khánh nói.Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi.Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh."Muốn động thủ? ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha...", Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường."Không có lệnh của tôi, không được ra tay", Diệp Mộ Cẩnvội nói.Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rôi.Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể đế Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ."Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại.Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?", Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.truy cập лhayho.c0m để đọc sớm nhất‘Tinh nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác", Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.Diệp Mộ Cấn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy.ông ta muốn lập uy.Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồmngười trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!Diệp Mộ Cấn nghiến răng, trong lòng do dự.Rốt cuộc nên làm thế nào?Thời gian như ngừng lại.Không khí như cô đọng.Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cấn, đợi cô ta ra quyết định.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch.Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh."Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu.Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi.Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này", Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằmchằm vào Diệp Mộ Cẩn."Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cấn hơi nghiến răng, hỏi.Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên."Đã phạm sai lầm thì phảichịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được", Vương Đạo Khánh nói.Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi.Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh."Muốn động thủ? ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha...", Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường."Không có lệnh của tôi, không được ra tay", Diệp Mộ Cẩnvội nói.Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rôi.Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể đế Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ."Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại.Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?", Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.truy cập лhayho.c0m để đọc sớm nhất‘Tinh nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác", Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.Diệp Mộ Cấn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy.ông ta muốn lập uy.Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồmngười trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!Diệp Mộ Cấn nghiến răng, trong lòng do dự.Rốt cuộc nên làm thế nào?Thời gian như ngừng lại.Không khí như cô đọng.Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cấn, đợi cô ta ra quyết định.