Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 108: Như Vậy Không Đáng

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng không ngờ.Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại."Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?", Tô Minh bình thản nói.Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cấn: "Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi".Sau đó.Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.Cơ thể chuyển động!Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.Kiếm dài một mét.Gân mũi kiếm xuất hiệnmàu đỏ máu chói mắt.Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.Trên thâm kiếm còn có hai chữ "Xích ảnh" được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vảytoàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất."Cái gì?, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân nhút nhát này măt lai đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.Trừ phi! trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còncao hơn cả của mình.Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh!Kiếm ý.Thực sự là kiếm ý.Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thế có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiếm soát một cách chuẩn xác.Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua khônggian, khoá chặt lấy cơ thể mình..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng không ngờ.Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại."Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?", Tô Minh bình thản nói.Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cấn: "Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi".Sau đó.Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.Cơ thể chuyển động!Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.Kiếm dài một mét.Gân mũi kiếm xuất hiệnmàu đỏ máu chói mắt.Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.Trên thâm kiếm còn có hai chữ "Xích ảnh" được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vảytoàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất."Cái gì?, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân nhút nhát này măt lai đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.Trừ phi! trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còncao hơn cả của mình.Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh!Kiếm ý.Thực sự là kiếm ý.Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thế có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiếm soát một cách chuẩn xác.Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua khônggian, khoá chặt lấy cơ thể mình..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng không ngờ.Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại."Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?", Tô Minh bình thản nói.Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cấn: "Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi".Sau đó.Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.Cơ thể chuyển động!Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.Kiếm dài một mét.Gân mũi kiếm xuất hiệnmàu đỏ máu chói mắt.Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.Trên thâm kiếm còn có hai chữ "Xích ảnh" được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vảytoàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất."Cái gì?, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân nhút nhát này măt lai đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.Trừ phi! trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còncao hơn cả của mình.Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh!Kiếm ý.Thực sự là kiếm ý.Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thế có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiếm soát một cách chuẩn xác.Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua khônggian, khoá chặt lấy cơ thể mình..

Chương 108: Như Vậy Không Đáng