Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 118: Cái Chuông Đồng Bên Trong Phòng Thờ Tổ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả màhiếu lâm tôi, nó hận không thế khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?Trong lòng tất cả mọi người đêu hiếu rõ.Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại."Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lởn của nhà họ Lamchúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trớ bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta."Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được! ""BỐ, chuông lớn nào?1, Lam Lâm tò mò hỏi.Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phíaông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung."Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?", Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.Lam Trung tiếp tục nói."Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên làLam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành"."Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được"."Nhưng vào giây phút nguy cấp khi to tiên sap bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi"."Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư"."Uy lực của chiếc chuônglớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị"."Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió.Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước."Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi."Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.
Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.
Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả mà
hiếu lâm tôi, nó hận không thế khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".
Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?
Trong lòng tất cả mọi người đêu hiếu rõ.
Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại.
"Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lởn của nhà họ Lam
chúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trớ bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
"Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được! "
"BỐ, chuông lớn nào?1, Lam Lâm tò mò hỏi.
Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.
Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.
Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?
"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phía
ông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung.
"Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?", Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.
Lam Trung tiếp tục nói.
"Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên là
Lam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành".
"Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".
lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được".
"Nhưng vào giây phút nguy cấp khi to tiên sap bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi".
"Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư".
"Uy lực của chiếc chuông
lớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị".
"Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió.
Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.
Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.
Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước.
"Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi.
"Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!".
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả màhiếu lâm tôi, nó hận không thế khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?Trong lòng tất cả mọi người đêu hiếu rõ.Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại."Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lởn của nhà họ Lamchúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trớ bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta."Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được! ""BỐ, chuông lớn nào?1, Lam Lâm tò mò hỏi.Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phíaông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung."Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?", Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.Lam Trung tiếp tục nói."Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên làLam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành"."Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được"."Nhưng vào giây phút nguy cấp khi to tiên sap bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi"."Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư"."Uy lực của chiếc chuônglớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị"."Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió.Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước."Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi."Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!".