Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 123: Yên Tĩnh Đến Khó Hiểu
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới tiến vào.Chỉ cảm nhận được cái lạnh.Lạnh lẽo đến thấu xương.Cũng không còn cảm nhận nào khác.Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.Tô Minh sử dụng, bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ!Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.Không đủ.Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phái dựa vào vận khí.Chẳng lẽ, từ bỏ sao?Anh có chút không cam lòng.Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cấn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thế nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.Có thể tưởng tượng."Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ."Yên tĩnh đến khó hiểu"."Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.Thậm chí còn chưa tới đáy.Quả thực đáng sợ.Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương,còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.Là một người tu luyện võ đạo, hít thở dưới nước được xem là cơ bản, đặc biệt là tồn tại trong cảnh giới tông sư, hít thớ dưới nước từ ba đến năm giờ không phải là vấn đề.Tốc độ của Tô Minh chậm lại, không phải cố ý, mà là thế lực tiêu hao quá độ.Đột nhiên.Thần trí Tô Minh khẽ động, trong tay liền có thêm một khối tinh thạch.Tinh thạch này được lấy từ ma nhân Tiết Tịnh.Tô Minh nắm chặt tinh thạch Thái Huyền thôn linh chân kinh đã vận chuyển tới cực hạn, điên cuồng hấp thụ tinh thạch..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới tiến vào.Chỉ cảm nhận được cái lạnh.Lạnh lẽo đến thấu xương.Cũng không còn cảm nhận nào khác.Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.Tô Minh sử dụng, bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ!Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.Không đủ.Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phái dựa vào vận khí.Chẳng lẽ, từ bỏ sao?Anh có chút không cam lòng.Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cấn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thế nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.Có thể tưởng tượng."Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ."Yên tĩnh đến khó hiểu"."Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.Thậm chí còn chưa tới đáy.Quả thực đáng sợ.Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương,còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.Là một người tu luyện võ đạo, hít thở dưới nước được xem là cơ bản, đặc biệt là tồn tại trong cảnh giới tông sư, hít thớ dưới nước từ ba đến năm giờ không phải là vấn đề.Tốc độ của Tô Minh chậm lại, không phải cố ý, mà là thế lực tiêu hao quá độ.Đột nhiên.Thần trí Tô Minh khẽ động, trong tay liền có thêm một khối tinh thạch.Tinh thạch này được lấy từ ma nhân Tiết Tịnh.Tô Minh nắm chặt tinh thạch Thái Huyền thôn linh chân kinh đã vận chuyển tới cực hạn, điên cuồng hấp thụ tinh thạch..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới tiến vào.Chỉ cảm nhận được cái lạnh.Lạnh lẽo đến thấu xương.Cũng không còn cảm nhận nào khác.Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.Tô Minh sử dụng, bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ!Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.Không đủ.Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phái dựa vào vận khí.Chẳng lẽ, từ bỏ sao?Anh có chút không cam lòng.Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cấn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thế nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.Có thể tưởng tượng."Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ."Yên tĩnh đến khó hiểu"."Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.Thậm chí còn chưa tới đáy.Quả thực đáng sợ.Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương,còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.Là một người tu luyện võ đạo, hít thở dưới nước được xem là cơ bản, đặc biệt là tồn tại trong cảnh giới tông sư, hít thớ dưới nước từ ba đến năm giờ không phải là vấn đề.Tốc độ của Tô Minh chậm lại, không phải cố ý, mà là thế lực tiêu hao quá độ.Đột nhiên.Thần trí Tô Minh khẽ động, trong tay liền có thêm một khối tinh thạch.Tinh thạch này được lấy từ ma nhân Tiết Tịnh.Tô Minh nắm chặt tinh thạch Thái Huyền thôn linh chân kinh đã vận chuyển tới cực hạn, điên cuồng hấp thụ tinh thạch..