Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 126: Như Có Thêm Một Bảo Vật
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh nắm chuẩn quả cầu có kích cỡ bằng bàn tay và hình dáng như viên kim cương.Vừa nắm lấy thì sắc mặt Tô Minh lập tức biến đổi.Bởi vì anh cảm thấy mình như đang nắm chặt nham thạch nóng chảy.Nóng quá!Nóng kinh khủng khiếp!Nóng vào đến tận tim, nếu như không phải Tô Minh đủ vững tâm thì lúc này chắc đã ngất đi rồi.Anh theo bản năng định ném viên kim cương dạng quả cầu đó đi.Nhưng lúc này anh mới phát hiện ra, mình không ném đi được.Viên kim cương dạng quả cầu đó, sau khi tiếp xúc vào lòng bàn tay của Tô Minh thì giống như vật thế gắn vào lòng bàn tay anh.Toàn thân anh đau đớn dữ dội, co rúm người lại, điên cuồng gào thét.Con ngươi đều là màu đỏ, anh nhìn chằm chằm vào lòngbàn tay mình, sau đó đôi mắt toàn màu máu mở to ra rồi co lại, biến thành sự sợ hãi.Anh...!Anh nhìn thấy cái gì thế này?Viên kim cương dạng quả cầu lúc này phát ra ánh sáng màu máu lạnh lùng yên tĩnh nhưng lại hóa lỏng.Hơn nữa nó lại thuận theo lòng bàn tay chảy dần vào cơ thể anh."Cái quái quỷ gì vậy?", Tô Minh thấp giọng thốt lên mà có chút sợ hãi.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhấtNhưng anh lại không hất nó ra đươc, hất kiểu gì cũng thế.Mấy giây sau anh nhìn chằm chằm vào viên kim cương dạng hình cầu hóa lỏng hoàn toàn chảy vào trong cơ thể mình.Không còn cảm giác đau đớn nữa!"Chết tiệt!", Tô Minh sầm mặt lại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi.Anh há hốc mồm thở hổn hển.Anh dùng chân khí kiểm tra kỹ cơ thể mình xem có tìm được vật quái dị nào không.Nhưng tiếc là anh không tìm thấy gì cả."Hình như...!Hình như nó đã được cơ thể mình hấp thụ hoàn toàn rồi", Tô Minh lẩm bẩm.Không phải là hình như mà là chắc chắn.Dù sao thì đây cũng là cơ thể của mình nên mình có thể cảm nhận rõ nhất."Nhưng hình như đây là chuyện tốt", Tô Minh kiểm tra kỹ cơ thể mình.Một hồi lâu anh cứ lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn khó tin.Xương cốt trong cơ thể anh dường như trớ nên chắc chắn hơn, chắc gấp rất nhiều lần.Dường như huyết khí cũng mạnh hơn, từng hơi thở đều tràn ngập sức sống.Thể chất cũng cường tráng hơn, Tô Minh câm thấy nếu hiện giờ mình đứng bất động để người ở cảnh giới tông sư bình thường tấn công thì đối phương cũng khó mà làm hại đến mình.Còn cả sức mạnh...!Tô Minh cảm thấy sức mạnh thuần túy của mình giờ đây đã tăng gấp ba lần.Dường như những thứ này đều có được nhờ hấp thụ viên kim cương dạng quả cầu màu máu kia.Không chỉ vậy Tô Minh còn có trực giác mãnh liệt, dường như hiện giờ mình mới chỉ hấp thụ được 1 /10000 đến 1 /100000 của viên kim cương dạng cầu màu máu đó...!Copy từ về лhayho.c0mCòn những cái khác thì đều ấn giấu trong cơ thể.Nói một cách dễ hiểu thì hiện giờ trong huyết mạch của mình như có thêm một bảo vậtvà với thực lực hiện giờ của mình thì chỉ có thể lấy ra được một chút ít, số còn lại phải đợi đến khi thực lực của mình mạnh hơn thì mới làm được."Bán bộ Thiên vị rồi", Tô Minh lấm bấm, một lân mà đột phá được hai cảnh giới nhỏ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh nắm chuẩn quả cầu có kích cỡ bằng bàn tay và hình dáng như viên kim cương.Vừa nắm lấy thì sắc mặt Tô Minh lập tức biến đổi.Bởi vì anh cảm thấy mình như đang nắm chặt nham thạch nóng chảy.Nóng quá!Nóng kinh khủng khiếp!Nóng vào đến tận tim, nếu như không phải Tô Minh đủ vững tâm thì lúc này chắc đã ngất đi rồi.Anh theo bản năng định ném viên kim cương dạng quả cầu đó đi.Nhưng lúc này anh mới phát hiện ra, mình không ném đi được.Viên kim cương dạng quả cầu đó, sau khi tiếp xúc vào lòng bàn tay của Tô Minh thì giống như vật thế gắn vào lòng bàn tay anh.Toàn thân anh đau đớn dữ dội, co rúm người lại, điên cuồng gào thét.Con ngươi đều là màu đỏ, anh nhìn chằm chằm vào lòngbàn tay mình, sau đó đôi mắt toàn màu máu mở to ra rồi co lại, biến thành sự sợ hãi.Anh...!Anh nhìn thấy cái gì thế này?Viên kim cương dạng quả cầu lúc này phát ra ánh sáng màu máu lạnh lùng yên tĩnh nhưng lại hóa lỏng.Hơn nữa nó lại thuận theo lòng bàn tay chảy dần vào cơ thể anh."Cái quái quỷ gì vậy?", Tô Minh thấp giọng thốt lên mà có chút sợ hãi.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhấtNhưng anh lại không hất nó ra đươc, hất kiểu gì cũng thế.Mấy giây sau anh nhìn chằm chằm vào viên kim cương dạng hình cầu hóa lỏng hoàn toàn chảy vào trong cơ thể mình.Không còn cảm giác đau đớn nữa!"Chết tiệt!", Tô Minh sầm mặt lại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi.Anh há hốc mồm thở hổn hển.Anh dùng chân khí kiểm tra kỹ cơ thể mình xem có tìm được vật quái dị nào không.Nhưng tiếc là anh không tìm thấy gì cả."Hình như...!Hình như nó đã được cơ thể mình hấp thụ hoàn toàn rồi", Tô Minh lẩm bẩm.Không phải là hình như mà là chắc chắn.Dù sao thì đây cũng là cơ thể của mình nên mình có thể cảm nhận rõ nhất."Nhưng hình như đây là chuyện tốt", Tô Minh kiểm tra kỹ cơ thể mình.Một hồi lâu anh cứ lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn khó tin.Xương cốt trong cơ thể anh dường như trớ nên chắc chắn hơn, chắc gấp rất nhiều lần.Dường như huyết khí cũng mạnh hơn, từng hơi thở đều tràn ngập sức sống.Thể chất cũng cường tráng hơn, Tô Minh câm thấy nếu hiện giờ mình đứng bất động để người ở cảnh giới tông sư bình thường tấn công thì đối phương cũng khó mà làm hại đến mình.Còn cả sức mạnh...!Tô Minh cảm thấy sức mạnh thuần túy của mình giờ đây đã tăng gấp ba lần.Dường như những thứ này đều có được nhờ hấp thụ viên kim cương dạng quả cầu màu máu kia.Không chỉ vậy Tô Minh còn có trực giác mãnh liệt, dường như hiện giờ mình mới chỉ hấp thụ được 1 /10000 đến 1 /100000 của viên kim cương dạng cầu màu máu đó...!Copy từ về лhayho.c0mCòn những cái khác thì đều ấn giấu trong cơ thể.Nói một cách dễ hiểu thì hiện giờ trong huyết mạch của mình như có thêm một bảo vậtvà với thực lực hiện giờ của mình thì chỉ có thể lấy ra được một chút ít, số còn lại phải đợi đến khi thực lực của mình mạnh hơn thì mới làm được."Bán bộ Thiên vị rồi", Tô Minh lấm bấm, một lân mà đột phá được hai cảnh giới nhỏ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tô Minh nắm chuẩn quả cầu có kích cỡ bằng bàn tay và hình dáng như viên kim cương.Vừa nắm lấy thì sắc mặt Tô Minh lập tức biến đổi.Bởi vì anh cảm thấy mình như đang nắm chặt nham thạch nóng chảy.Nóng quá!Nóng kinh khủng khiếp!Nóng vào đến tận tim, nếu như không phải Tô Minh đủ vững tâm thì lúc này chắc đã ngất đi rồi.Anh theo bản năng định ném viên kim cương dạng quả cầu đó đi.Nhưng lúc này anh mới phát hiện ra, mình không ném đi được.Viên kim cương dạng quả cầu đó, sau khi tiếp xúc vào lòng bàn tay của Tô Minh thì giống như vật thế gắn vào lòng bàn tay anh.Toàn thân anh đau đớn dữ dội, co rúm người lại, điên cuồng gào thét.Con ngươi đều là màu đỏ, anh nhìn chằm chằm vào lòngbàn tay mình, sau đó đôi mắt toàn màu máu mở to ra rồi co lại, biến thành sự sợ hãi.Anh...!Anh nhìn thấy cái gì thế này?Viên kim cương dạng quả cầu lúc này phát ra ánh sáng màu máu lạnh lùng yên tĩnh nhưng lại hóa lỏng.Hơn nữa nó lại thuận theo lòng bàn tay chảy dần vào cơ thể anh."Cái quái quỷ gì vậy?", Tô Minh thấp giọng thốt lên mà có chút sợ hãi.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhấtNhưng anh lại không hất nó ra đươc, hất kiểu gì cũng thế.Mấy giây sau anh nhìn chằm chằm vào viên kim cương dạng hình cầu hóa lỏng hoàn toàn chảy vào trong cơ thể mình.Không còn cảm giác đau đớn nữa!"Chết tiệt!", Tô Minh sầm mặt lại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi.Anh há hốc mồm thở hổn hển.Anh dùng chân khí kiểm tra kỹ cơ thể mình xem có tìm được vật quái dị nào không.Nhưng tiếc là anh không tìm thấy gì cả."Hình như...!Hình như nó đã được cơ thể mình hấp thụ hoàn toàn rồi", Tô Minh lẩm bẩm.Không phải là hình như mà là chắc chắn.Dù sao thì đây cũng là cơ thể của mình nên mình có thể cảm nhận rõ nhất."Nhưng hình như đây là chuyện tốt", Tô Minh kiểm tra kỹ cơ thể mình.Một hồi lâu anh cứ lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn khó tin.Xương cốt trong cơ thể anh dường như trớ nên chắc chắn hơn, chắc gấp rất nhiều lần.Dường như huyết khí cũng mạnh hơn, từng hơi thở đều tràn ngập sức sống.Thể chất cũng cường tráng hơn, Tô Minh câm thấy nếu hiện giờ mình đứng bất động để người ở cảnh giới tông sư bình thường tấn công thì đối phương cũng khó mà làm hại đến mình.Còn cả sức mạnh...!Tô Minh cảm thấy sức mạnh thuần túy của mình giờ đây đã tăng gấp ba lần.Dường như những thứ này đều có được nhờ hấp thụ viên kim cương dạng quả cầu màu máu kia.Không chỉ vậy Tô Minh còn có trực giác mãnh liệt, dường như hiện giờ mình mới chỉ hấp thụ được 1 /10000 đến 1 /100000 của viên kim cương dạng cầu màu máu đó...!Copy từ về лhayho.c0mCòn những cái khác thì đều ấn giấu trong cơ thể.Nói một cách dễ hiểu thì hiện giờ trong huyết mạch của mình như có thêm một bảo vậtvà với thực lực hiện giờ của mình thì chỉ có thể lấy ra được một chút ít, số còn lại phải đợi đến khi thực lực của mình mạnh hơn thì mới làm được."Bán bộ Thiên vị rồi", Tô Minh lấm bấm, một lân mà đột phá được hai cảnh giới nhỏ.