Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 128: Xem Một Vở Kịch”

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhà họ Lam...."Hì hì! Bố ơi! Sao Tô Minh vẫn chưa đến?", trời vừa sáng thì cậu chủ nhà họ Lam là Lam Lâm đã không đợj được mà hòi bồmình."Vội cái gì chứ?", Lam Lại thản nhiên nói.Trong phòng lớn còn có rất nhiều con cháu thuộc chi trưởng nhà họ Lam, ai nấy cũng đều vô cùng kích động.Trên thực tế là tối qua họ đều không ngủ, bởi vì phấn khích quá không ngủ nổi.Nửa đêm hôm qua, khi 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ tề tụ.Dưới sự dẫn dắt của Lam Trung, 8 người thật sự đã đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.cảnh tượng đẩy chuông lúc đó đúng là khiến người ta lạnh buốt sống lưng.Lúc đó, vì không đề phòng trước nên tất cả những người đứng gần, bao gồm cả Lam Lại và Lam lâm đều suýt nữa bị đè xuống đất.Chỉ một tiếng chuông mà đánh sập mặt đất đá thành một hố sâu 10m với đường kính 10m.Uy lực đó khiến 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, bao gồm cả Lam Trung đều sợ đến nỗi toàn thân run rấy.Có chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng ở đây, chẳng trách mà đám người Lam Lâm và Lam Lại khó ngủ, họ sốt sắng được ‘đón tiếp Tô Minh.Họ thấy bứt rứt chân tay quá, chỉ mong Tô Minh lập tức xuất hiện trước mặt mình."Hì hì! Ban nãy con gọi điện cho Công Tôn Thần rồi", Lam Lâm phấn khích rồi nói tiếp: "Chắc chắn cậu ta rất muốn nhìn thấy thằng khốn Tô Minh chết ở trước mặt mình.Nếu làm theo ý cậu ta thì sau này chúng ta và nhà Công Tôn có thể xích lại gần hơn rồi.Hơn nữa, lấy Chấn Thiên Huyền Hoàng thị uy trước mặtcậu ta thì có thể trấn áp được nhà Công Tôn.Cùng là tám gia tộc lớn ở Đế Thành, vậy mà nhà họ Lam trước nay luôn bị coi là yếu nhất, không bao giờ bằng được nhà Công Tôn.Nhưng từ giờ sẽ đảo ngược hoàn toàn"."Tốt lắm”, Lam Lại vỗ vai con trai, gật đầu tán thưởng.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhất"Gia chủ! Anh Lam Lâm! Nếu như hôm nay là ngày giết chết thằng vô dụng nhà họ Tô thì chi bằng để Lam Tuyết nhìn thấy nữa?", đột nhiên có một cô gái tầm 20 tuổi đứng bên cạnh Lam Lâm lên tiếng nói.Cô ta trông khá xỉnh xắn,trông rất thuần khiết đáng yêu.Nhưng thần sắc trên mặt cô ta lại đầy vẻ đắc ý và tàn nhẫn, còn cả sự đố kỵ khó mà che giấu.Cô ta là Lam Nhiễm, là con gái duy nhất của Lam Thủ Phong.Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại nhưng được Lam Lại hết mức coi trọng và tin tưởng.Vì vậy mà địa vị của Lam Nhiễm ở trong nhà họ Lam cũng rất cao.Nhưng trước đây khi Lam Thiên Huy còn là gia chủ, khi Lam Tuyết còn là cô chủ thuộc chỉ trưởng của nhà họ Lam vởiđịa vị cao ngất ngưởng thì lúc đó Lam Nhiễm chỉ giống như người giúp việc ở bên cạnh Lam Tuyết mà thôi.Vì vậy, nỗi đố kỵ và oán hận của Lam Nhiễm đối với Lam Tuyết đã hằn sâu trong lòng, từ trước đến nay chưa khi nào mất đi.Và rồi, sau khi Lam Thiên Huy chết, Lam Tuyết cũng bị thất sủng nên Lam Nhiễm đã nhiều lần nói kháy và chế giễu."Ý hay đấy! Dù sao thì ba năm nay trong lòng Lam Tuyết luôn nhớ đến thằng con nhà họ Tô đó.Vì vậy mà có chết nócũng không muốn gả cho cậu chủ nhà họ Hồng.Hôm nay nhà họ Lam chúng ta tự tay băm thằng đó thành trăm mảnh thì cũng nên để Lam Tuyết tận mắt nhìn thấy.Có như vậy thì Lam Tuyết mới quên hẳn được thằng đó", Lam Lại vuốt chòm râu rồi nói, khóe miệng còn với vẻ bỡn cợt."Vậy thì cháu sẽ đến Tử Diễm Các để mời chị họ yêu quý của cháu đến xem kịch hay", Lam Nhiễm cười hì hì, nói.Hiện giờ, Lam Tuyết bị nhốt ở trong Tử Diễm Các."Đi đi!", Lam Lâm cười ha ha, nói.Nhà Công Tôn ở Đế Thành..."Bố ơi! Lúc trước Lam Lâm gọi điện thoại cho con nói là mời con qua đó xem một vở kịch”’.Sáng sớm Công Tôn Thần đã vác đôi mắt thâm quầng đến phòng lớn ở tầng một.Khi nhìn thấy bố mình đang nhàn nhã uống trà thì hắn liền lên tiếng nói, trong lời nói có vẻ phấn khích và mong đợi.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhà họ Lam...."Hì hì! Bố ơi! Sao Tô Minh vẫn chưa đến?", trời vừa sáng thì cậu chủ nhà họ Lam là Lam Lâm đã không đợj được mà hòi bồmình."Vội cái gì chứ?", Lam Lại thản nhiên nói.Trong phòng lớn còn có rất nhiều con cháu thuộc chi trưởng nhà họ Lam, ai nấy cũng đều vô cùng kích động.Trên thực tế là tối qua họ đều không ngủ, bởi vì phấn khích quá không ngủ nổi.Nửa đêm hôm qua, khi 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ tề tụ.Dưới sự dẫn dắt của Lam Trung, 8 người thật sự đã đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.cảnh tượng đẩy chuông lúc đó đúng là khiến người ta lạnh buốt sống lưng.Lúc đó, vì không đề phòng trước nên tất cả những người đứng gần, bao gồm cả Lam Lại và Lam lâm đều suýt nữa bị đè xuống đất.Chỉ một tiếng chuông mà đánh sập mặt đất đá thành một hố sâu 10m với đường kính 10m.Uy lực đó khiến 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, bao gồm cả Lam Trung đều sợ đến nỗi toàn thân run rấy.Có chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng ở đây, chẳng trách mà đám người Lam Lâm và Lam Lại khó ngủ, họ sốt sắng được ‘đón tiếp Tô Minh.Họ thấy bứt rứt chân tay quá, chỉ mong Tô Minh lập tức xuất hiện trước mặt mình."Hì hì! Ban nãy con gọi điện cho Công Tôn Thần rồi", Lam Lâm phấn khích rồi nói tiếp: "Chắc chắn cậu ta rất muốn nhìn thấy thằng khốn Tô Minh chết ở trước mặt mình.Nếu làm theo ý cậu ta thì sau này chúng ta và nhà Công Tôn có thể xích lại gần hơn rồi.Hơn nữa, lấy Chấn Thiên Huyền Hoàng thị uy trước mặtcậu ta thì có thể trấn áp được nhà Công Tôn.Cùng là tám gia tộc lớn ở Đế Thành, vậy mà nhà họ Lam trước nay luôn bị coi là yếu nhất, không bao giờ bằng được nhà Công Tôn.Nhưng từ giờ sẽ đảo ngược hoàn toàn"."Tốt lắm”, Lam Lại vỗ vai con trai, gật đầu tán thưởng.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhất"Gia chủ! Anh Lam Lâm! Nếu như hôm nay là ngày giết chết thằng vô dụng nhà họ Tô thì chi bằng để Lam Tuyết nhìn thấy nữa?", đột nhiên có một cô gái tầm 20 tuổi đứng bên cạnh Lam Lâm lên tiếng nói.Cô ta trông khá xỉnh xắn,trông rất thuần khiết đáng yêu.Nhưng thần sắc trên mặt cô ta lại đầy vẻ đắc ý và tàn nhẫn, còn cả sự đố kỵ khó mà che giấu.Cô ta là Lam Nhiễm, là con gái duy nhất của Lam Thủ Phong.Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại nhưng được Lam Lại hết mức coi trọng và tin tưởng.Vì vậy mà địa vị của Lam Nhiễm ở trong nhà họ Lam cũng rất cao.Nhưng trước đây khi Lam Thiên Huy còn là gia chủ, khi Lam Tuyết còn là cô chủ thuộc chỉ trưởng của nhà họ Lam vởiđịa vị cao ngất ngưởng thì lúc đó Lam Nhiễm chỉ giống như người giúp việc ở bên cạnh Lam Tuyết mà thôi.Vì vậy, nỗi đố kỵ và oán hận của Lam Nhiễm đối với Lam Tuyết đã hằn sâu trong lòng, từ trước đến nay chưa khi nào mất đi.Và rồi, sau khi Lam Thiên Huy chết, Lam Tuyết cũng bị thất sủng nên Lam Nhiễm đã nhiều lần nói kháy và chế giễu."Ý hay đấy! Dù sao thì ba năm nay trong lòng Lam Tuyết luôn nhớ đến thằng con nhà họ Tô đó.Vì vậy mà có chết nócũng không muốn gả cho cậu chủ nhà họ Hồng.Hôm nay nhà họ Lam chúng ta tự tay băm thằng đó thành trăm mảnh thì cũng nên để Lam Tuyết tận mắt nhìn thấy.Có như vậy thì Lam Tuyết mới quên hẳn được thằng đó", Lam Lại vuốt chòm râu rồi nói, khóe miệng còn với vẻ bỡn cợt."Vậy thì cháu sẽ đến Tử Diễm Các để mời chị họ yêu quý của cháu đến xem kịch hay", Lam Nhiễm cười hì hì, nói.Hiện giờ, Lam Tuyết bị nhốt ở trong Tử Diễm Các."Đi đi!", Lam Lâm cười ha ha, nói.Nhà Công Tôn ở Đế Thành..."Bố ơi! Lúc trước Lam Lâm gọi điện thoại cho con nói là mời con qua đó xem một vở kịch”’.Sáng sớm Công Tôn Thần đã vác đôi mắt thâm quầng đến phòng lớn ở tầng một.Khi nhìn thấy bố mình đang nhàn nhã uống trà thì hắn liền lên tiếng nói, trong lời nói có vẻ phấn khích và mong đợi.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhà họ Lam...."Hì hì! Bố ơi! Sao Tô Minh vẫn chưa đến?", trời vừa sáng thì cậu chủ nhà họ Lam là Lam Lâm đã không đợj được mà hòi bồmình."Vội cái gì chứ?", Lam Lại thản nhiên nói.Trong phòng lớn còn có rất nhiều con cháu thuộc chi trưởng nhà họ Lam, ai nấy cũng đều vô cùng kích động.Trên thực tế là tối qua họ đều không ngủ, bởi vì phấn khích quá không ngủ nổi.Nửa đêm hôm qua, khi 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ tề tụ.Dưới sự dẫn dắt của Lam Trung, 8 người thật sự đã đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.cảnh tượng đẩy chuông lúc đó đúng là khiến người ta lạnh buốt sống lưng.Lúc đó, vì không đề phòng trước nên tất cả những người đứng gần, bao gồm cả Lam Lại và Lam lâm đều suýt nữa bị đè xuống đất.Chỉ một tiếng chuông mà đánh sập mặt đất đá thành một hố sâu 10m với đường kính 10m.Uy lực đó khiến 8 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, bao gồm cả Lam Trung đều sợ đến nỗi toàn thân run rấy.Có chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng ở đây, chẳng trách mà đám người Lam Lâm và Lam Lại khó ngủ, họ sốt sắng được ‘đón tiếp Tô Minh.Họ thấy bứt rứt chân tay quá, chỉ mong Tô Minh lập tức xuất hiện trước mặt mình."Hì hì! Ban nãy con gọi điện cho Công Tôn Thần rồi", Lam Lâm phấn khích rồi nói tiếp: "Chắc chắn cậu ta rất muốn nhìn thấy thằng khốn Tô Minh chết ở trước mặt mình.Nếu làm theo ý cậu ta thì sau này chúng ta và nhà Công Tôn có thể xích lại gần hơn rồi.Hơn nữa, lấy Chấn Thiên Huyền Hoàng thị uy trước mặtcậu ta thì có thể trấn áp được nhà Công Tôn.Cùng là tám gia tộc lớn ở Đế Thành, vậy mà nhà họ Lam trước nay luôn bị coi là yếu nhất, không bao giờ bằng được nhà Công Tôn.Nhưng từ giờ sẽ đảo ngược hoàn toàn"."Tốt lắm”, Lam Lại vỗ vai con trai, gật đầu tán thưởng.Truy cập лhАyho.čom để đọc sớm nhất"Gia chủ! Anh Lam Lâm! Nếu như hôm nay là ngày giết chết thằng vô dụng nhà họ Tô thì chi bằng để Lam Tuyết nhìn thấy nữa?", đột nhiên có một cô gái tầm 20 tuổi đứng bên cạnh Lam Lâm lên tiếng nói.Cô ta trông khá xỉnh xắn,trông rất thuần khiết đáng yêu.Nhưng thần sắc trên mặt cô ta lại đầy vẻ đắc ý và tàn nhẫn, còn cả sự đố kỵ khó mà che giấu.Cô ta là Lam Nhiễm, là con gái duy nhất của Lam Thủ Phong.Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại nhưng được Lam Lại hết mức coi trọng và tin tưởng.Vì vậy mà địa vị của Lam Nhiễm ở trong nhà họ Lam cũng rất cao.Nhưng trước đây khi Lam Thiên Huy còn là gia chủ, khi Lam Tuyết còn là cô chủ thuộc chỉ trưởng của nhà họ Lam vởiđịa vị cao ngất ngưởng thì lúc đó Lam Nhiễm chỉ giống như người giúp việc ở bên cạnh Lam Tuyết mà thôi.Vì vậy, nỗi đố kỵ và oán hận của Lam Nhiễm đối với Lam Tuyết đã hằn sâu trong lòng, từ trước đến nay chưa khi nào mất đi.Và rồi, sau khi Lam Thiên Huy chết, Lam Tuyết cũng bị thất sủng nên Lam Nhiễm đã nhiều lần nói kháy và chế giễu."Ý hay đấy! Dù sao thì ba năm nay trong lòng Lam Tuyết luôn nhớ đến thằng con nhà họ Tô đó.Vì vậy mà có chết nócũng không muốn gả cho cậu chủ nhà họ Hồng.Hôm nay nhà họ Lam chúng ta tự tay băm thằng đó thành trăm mảnh thì cũng nên để Lam Tuyết tận mắt nhìn thấy.Có như vậy thì Lam Tuyết mới quên hẳn được thằng đó", Lam Lại vuốt chòm râu rồi nói, khóe miệng còn với vẻ bỡn cợt."Vậy thì cháu sẽ đến Tử Diễm Các để mời chị họ yêu quý của cháu đến xem kịch hay", Lam Nhiễm cười hì hì, nói.Hiện giờ, Lam Tuyết bị nhốt ở trong Tử Diễm Các."Đi đi!", Lam Lâm cười ha ha, nói.Nhà Công Tôn ở Đế Thành..."Bố ơi! Lúc trước Lam Lâm gọi điện thoại cho con nói là mời con qua đó xem một vở kịch”’.Sáng sớm Công Tôn Thần đã vác đôi mắt thâm quầng đến phòng lớn ở tầng một.Khi nhìn thấy bố mình đang nhàn nhã uống trà thì hắn liền lên tiếng nói, trong lời nói có vẻ phấn khích và mong đợi.

Chương 128: Xem Một Vở Kịch”