Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 152: Chiến Đấu Sinh Tử

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô và Tô Minh như có thần giao cách cảm, cô lập tức chắc chắn rằng Tô Minh là đang nhớ tới sự việc đêm đó ba năm trước, suýt chút nữa thì mềm nhũn hai chân, vô cùng thẹn thùng."Được rồi, đi thôi", Diệp Mộ Cẩn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của Tô Minh và Lam Tuyết, nếu không có sự hiện diện của cô ta, hai người họ có lẽ đã thực sự làm loạn rồi, cô trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi xuống lầu, đi ra khỏi Giáo TônTô Minh hoàn hồn, cùng Diệp Mộ Cẩn bước ra ngoài.Trên đường đến võ trường, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên nói: "Em vừa nhớ ra một chuyện, đêm nay chúng ta sẽ tham dự một cuộc đấu giá tại Đế Thành"."Rất quan trọng à?""Đối với anh mà nói thì vô cùng quan trọng", Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt đẹp: "Anh cứ biết thế đi, dù sao chỉ cần giành được vật phẩm đấu giá đó, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên".Nhà Công Tôn.Công Tôn Thần đang báo cáo với bố mình về những chuyện của ngày hôm nay.Công Tôn Hạ nghiêm túc lắng nghe.Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmRất lâu sau đó."Đúng là một siêu cấp yêu nghiệt trăm năm khó gặp mài", Công Tôn Hạ thở dài."Bố, bây giờ phải làm sao đây?", đáy lòng Công Tôn Thần đã không còn tự tin nữa, thậm chí cũng không còn muốn tìm Tô Minh gay rắc roi nữa, Diệp Mộ Cẩn cho dù xinh đẹp, bản thân si dại đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng!"Con nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, chỉ như vậy đã bị dọa cho không còn hình người rồi?", Công Tôn Hạ hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn với dáng vẻ sợ sệt của con trai mình.Công Tôn Thần không hé răng, chỉ cúi thấp đầu."Đại tiểu thư nhà họ Hứa bên kia vừa gửi tin tức chính xác đến, năm ngày sau sẽ đến Đế Thành", Công Tôn Hạ trầm giọng nói: "Lần này cô Hứa sẽ dẫn theo bà lão họ Du kia làm người bảo vệ"."Hả?”, Công Tôn Thần cả người run lên: "Bà lão họ Du? Chính là nhị trưởng lão của cửu Hư Tông sao?""Đúng vậy", Công Tôn Hạ gật đầu: "Là sự tồn tại ở cảnh giới Thiên Vị trung kỳ"."Vậy thì tốt rồi", Công Tôn Thần kích động tới đỏ bừng mặt: "Vậy tên Tô Minh kia chết chắc rồi!!! Nhất định phải chết!"Tô Minh cho dù mạnh mẽ yêu nghiệt tới mức nào cũng không thể là đối thủ của nhịtrưởng lão cửu Hư Tông đã tiến nhập cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô và Tô Minh như có thần giao cách cảm, cô lập tức chắc chắn rằng Tô Minh là đang nhớ tới sự việc đêm đó ba năm trước, suýt chút nữa thì mềm nhũn hai chân, vô cùng thẹn thùng."Được rồi, đi thôi", Diệp Mộ Cẩn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của Tô Minh và Lam Tuyết, nếu không có sự hiện diện của cô ta, hai người họ có lẽ đã thực sự làm loạn rồi, cô trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi xuống lầu, đi ra khỏi Giáo TônTô Minh hoàn hồn, cùng Diệp Mộ Cẩn bước ra ngoài.Trên đường đến võ trường, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên nói: "Em vừa nhớ ra một chuyện, đêm nay chúng ta sẽ tham dự một cuộc đấu giá tại Đế Thành"."Rất quan trọng à?""Đối với anh mà nói thì vô cùng quan trọng", Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt đẹp: "Anh cứ biết thế đi, dù sao chỉ cần giành được vật phẩm đấu giá đó, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên".Nhà Công Tôn.Công Tôn Thần đang báo cáo với bố mình về những chuyện của ngày hôm nay.Công Tôn Hạ nghiêm túc lắng nghe.Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmRất lâu sau đó."Đúng là một siêu cấp yêu nghiệt trăm năm khó gặp mài", Công Tôn Hạ thở dài."Bố, bây giờ phải làm sao đây?", đáy lòng Công Tôn Thần đã không còn tự tin nữa, thậm chí cũng không còn muốn tìm Tô Minh gay rắc roi nữa, Diệp Mộ Cẩn cho dù xinh đẹp, bản thân si dại đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng!"Con nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, chỉ như vậy đã bị dọa cho không còn hình người rồi?", Công Tôn Hạ hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn với dáng vẻ sợ sệt của con trai mình.Công Tôn Thần không hé răng, chỉ cúi thấp đầu."Đại tiểu thư nhà họ Hứa bên kia vừa gửi tin tức chính xác đến, năm ngày sau sẽ đến Đế Thành", Công Tôn Hạ trầm giọng nói: "Lần này cô Hứa sẽ dẫn theo bà lão họ Du kia làm người bảo vệ"."Hả?”, Công Tôn Thần cả người run lên: "Bà lão họ Du? Chính là nhị trưởng lão của cửu Hư Tông sao?""Đúng vậy", Công Tôn Hạ gật đầu: "Là sự tồn tại ở cảnh giới Thiên Vị trung kỳ"."Vậy thì tốt rồi", Công Tôn Thần kích động tới đỏ bừng mặt: "Vậy tên Tô Minh kia chết chắc rồi!!! Nhất định phải chết!"Tô Minh cho dù mạnh mẽ yêu nghiệt tới mức nào cũng không thể là đối thủ của nhịtrưởng lão cửu Hư Tông đã tiến nhập cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cô và Tô Minh như có thần giao cách cảm, cô lập tức chắc chắn rằng Tô Minh là đang nhớ tới sự việc đêm đó ba năm trước, suýt chút nữa thì mềm nhũn hai chân, vô cùng thẹn thùng."Được rồi, đi thôi", Diệp Mộ Cẩn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của Tô Minh và Lam Tuyết, nếu không có sự hiện diện của cô ta, hai người họ có lẽ đã thực sự làm loạn rồi, cô trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi xuống lầu, đi ra khỏi Giáo TônTô Minh hoàn hồn, cùng Diệp Mộ Cẩn bước ra ngoài.Trên đường đến võ trường, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên nói: "Em vừa nhớ ra một chuyện, đêm nay chúng ta sẽ tham dự một cuộc đấu giá tại Đế Thành"."Rất quan trọng à?""Đối với anh mà nói thì vô cùng quan trọng", Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt đẹp: "Anh cứ biết thế đi, dù sao chỉ cần giành được vật phẩm đấu giá đó, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên".Nhà Công Tôn.Công Tôn Thần đang báo cáo với bố mình về những chuyện của ngày hôm nay.Công Tôn Hạ nghiêm túc lắng nghe.Xem chương mới nhất tại лhayhȯ。cȯmRất lâu sau đó."Đúng là một siêu cấp yêu nghiệt trăm năm khó gặp mài", Công Tôn Hạ thở dài."Bố, bây giờ phải làm sao đây?", đáy lòng Công Tôn Thần đã không còn tự tin nữa, thậm chí cũng không còn muốn tìm Tô Minh gay rắc roi nữa, Diệp Mộ Cẩn cho dù xinh đẹp, bản thân si dại đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng!"Con nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, chỉ như vậy đã bị dọa cho không còn hình người rồi?", Công Tôn Hạ hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn với dáng vẻ sợ sệt của con trai mình.Công Tôn Thần không hé răng, chỉ cúi thấp đầu."Đại tiểu thư nhà họ Hứa bên kia vừa gửi tin tức chính xác đến, năm ngày sau sẽ đến Đế Thành", Công Tôn Hạ trầm giọng nói: "Lần này cô Hứa sẽ dẫn theo bà lão họ Du kia làm người bảo vệ"."Hả?”, Công Tôn Thần cả người run lên: "Bà lão họ Du? Chính là nhị trưởng lão của cửu Hư Tông sao?""Đúng vậy", Công Tôn Hạ gật đầu: "Là sự tồn tại ở cảnh giới Thiên Vị trung kỳ"."Vậy thì tốt rồi", Công Tôn Thần kích động tới đỏ bừng mặt: "Vậy tên Tô Minh kia chết chắc rồi!!! Nhất định phải chết!"Tô Minh cho dù mạnh mẽ yêu nghiệt tới mức nào cũng không thể là đối thủ của nhịtrưởng lão cửu Hư Tông đã tiến nhập cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.

Chương 152: Chiến Đấu Sinh Tử