Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 154: Nửa Chân Đã Bước Vào Quan Tài

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không đủ", Tô Minh lắc đầu.Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử.Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức.Nghe thấy chưa?”"Vâng!!!", ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp."Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh", Tô Minh liếc Diệp Phù nói."Vâng", Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý."Bắt đầu!", Tô Minh quát lớn.Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đâu một hôi đôi chiến sinh tứ.Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy."Gừ gừ gừ! ", rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tớikinh hồn táng đảm.Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.Mùi máu càng nồng nặc hơn, dường như từng giây trôi qua đều có máu chảy, võ trường ban đầu vốn một màu xanh nay nhanh chóng chuyến sang màu đỏ máu."Ting ting ting! ""Két két két! "Mỗi giây có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh, dữ dội và chóitai khi đao kiếm va chạm vào nhau, còn có tiếng xương cốt đứt đoạn.Hiệu ứng thị giác khá tàn khốc.Sắc mặt của Diệp Mộ Cấn đã hơi tái xanh, dạ dày cuộn trào khó chịu muốn nôn.Mà Tô Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào.Định thần lại thì phát hiện anh đang dịch chuyển một cách quỷ dị tới trước mặt hai học viên đang chiến đấu đến đánh mất lý trí, dường như đang cùng nhau đi vào chỗ chết, bất thình lình ngăn cản họ lại.Hơn nữa còn khen ngợi: "Khá tốt, tiếp tục duy trì".Những họ viên bị anh chặn đứng trong phút chốc đó đều là những học viên trong tích tắc thực sự tiến vào cửa sinh tử, nửa chân đã bước vào quan tài.Được anh mạnh mẽ cứu vớt lại.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không đủ", Tô Minh lắc đầu.Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử.Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức.Nghe thấy chưa?”"Vâng!!!", ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp."Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh", Tô Minh liếc Diệp Phù nói."Vâng", Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý."Bắt đầu!", Tô Minh quát lớn.Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đâu một hôi đôi chiến sinh tứ.Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy."Gừ gừ gừ! ", rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tớikinh hồn táng đảm.Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.Mùi máu càng nồng nặc hơn, dường như từng giây trôi qua đều có máu chảy, võ trường ban đầu vốn một màu xanh nay nhanh chóng chuyến sang màu đỏ máu."Ting ting ting! ""Két két két! "Mỗi giây có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh, dữ dội và chóitai khi đao kiếm va chạm vào nhau, còn có tiếng xương cốt đứt đoạn.Hiệu ứng thị giác khá tàn khốc.Sắc mặt của Diệp Mộ Cấn đã hơi tái xanh, dạ dày cuộn trào khó chịu muốn nôn.Mà Tô Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào.Định thần lại thì phát hiện anh đang dịch chuyển một cách quỷ dị tới trước mặt hai học viên đang chiến đấu đến đánh mất lý trí, dường như đang cùng nhau đi vào chỗ chết, bất thình lình ngăn cản họ lại.Hơn nữa còn khen ngợi: "Khá tốt, tiếp tục duy trì".Những họ viên bị anh chặn đứng trong phút chốc đó đều là những học viên trong tích tắc thực sự tiến vào cửa sinh tử, nửa chân đã bước vào quan tài.Được anh mạnh mẽ cứu vớt lại.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không đủ", Tô Minh lắc đầu.Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Tiếp tục đối chiến, tìm đối thủ có thực lực tương đương để đối chiến, nhớ lấy, là đối chiến sinh tử.Nếu có người sợ chết, hoặc nương tay vậy phải rời khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp ngay lập tức.Nghe thấy chưa?”"Vâng!!!", ba bốn trăm người trên võ trường nghiêm nghị đáp."Diệp Phù, anh đứng ở một bên, trước chờ một chút, hiện tại trên sân không có ai mạnh bằng anh, khi đối chiến sinh tử hôm nay của bọn họ kết thúc, tôi sẽ tự mình chỉ dẫn anh", Tô Minh liếc Diệp Phù nói."Vâng", Diệp Phù vừa hưng phấn vừa có chút hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng đồng ý."Bắt đầu!", Tô Minh quát lớn.Khoảnh khắc tiếp theo, võ trường an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đâu một hôi đôi chiến sinh tứ.Lần này thực sự là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa, hai học viên một cặp, nhìn nhau như thể đối phương là kẻ thù giết cha của mình vậy."Gừ gừ gừ! ", rất nhiều học viên đều đang rít gào, gầm thét, đánh đấm tới hưng phấn điên cuồng.Đao kiếm không có mắt, nắm đấm mang theo gió.Vật lộn vì mạng sống, cuộc chiến thực sự để giành lấy sự sống, khiến người khác nhìn tớikinh hồn táng đảm.Một số người chiến đấu tới đỏ ngầu hai mắt, đã rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng không tự chủ.Mùi máu càng nồng nặc hơn, dường như từng giây trôi qua đều có máu chảy, võ trường ban đầu vốn một màu xanh nay nhanh chóng chuyến sang màu đỏ máu."Ting ting ting! ""Két két két! "Mỗi giây có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh, dữ dội và chóitai khi đao kiếm va chạm vào nhau, còn có tiếng xương cốt đứt đoạn.Hiệu ứng thị giác khá tàn khốc.Sắc mặt của Diệp Mộ Cấn đã hơi tái xanh, dạ dày cuộn trào khó chịu muốn nôn.Mà Tô Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào.Định thần lại thì phát hiện anh đang dịch chuyển một cách quỷ dị tới trước mặt hai học viên đang chiến đấu đến đánh mất lý trí, dường như đang cùng nhau đi vào chỗ chết, bất thình lình ngăn cản họ lại.Hơn nữa còn khen ngợi: "Khá tốt, tiếp tục duy trì".Những họ viên bị anh chặn đứng trong phút chốc đó đều là những học viên trong tích tắc thực sự tiến vào cửa sinh tử, nửa chân đã bước vào quan tài.Được anh mạnh mẽ cứu vớt lại.

Chương 154: Nửa Chân Đã Bước Vào Quan Tài