Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 156: Hiệu Quả Đột Phá Hoặc Lột Xác
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bởi ba người các anh không thực sự đạt tới mức độ sinh tử", Tô Minh đạm mạc nói, thị lực của anh tốt đến nhường nào? Những thứ tinh vi nào mà không nắm bắt được? Coi anh là đồ ngốc sao? Tưởng rằng có thể lường gạt cho qua?Ngay khi Tô Minh nói ra câu này ba người kia liền trở thành tiêu điếm.Ba người có chút xấu hổ cùng tức giận, tiềm thức liền phủ nhận: "Giáo tôn? Anh có chứng cớ gì?""Tôi nói gì thì chính là đó, không cần chứng cứ", Tô Minh hờ hững đáp.Ba người còn muốn phản bác điều gì đó, lại bị Diệp Mộ Cấn cảnh cáo: "Đăng ký trước, sau đó lấy đồ của mình và cút ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp, các người bị khai trừ rồi, còn nói nhảm nữa thì đừng trách Diệp Mộ Cấn tôi vô tình".Gương mặt Diệp Mộ Cấn lạnh lùng, thậm chí còn toát ra sát ý.Ba người kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không dám nói gì, chỉ cỏ thế áo não rời đi.Sau khi Diệp Mộ Cấn rời khỏi võ trường.Tô Minh nhìn Diệp Phù chòng chọc."Bắt đầu thôi", trước đó Tô Minh nói rằng muốn chỉ dẫn Diệp Phù không phải là một trò đùa.Tuy rằng anh và Diệp Phù cũng đã giao đấu qua khi lần đầu tiên tới viện võ đạo của nhà họ Diệp nhưng lần đó chỉ tùy ý đánh bại anh ta, cũng không tận lực khiến Diệp Phù cảm nhận được lằn ranh sinh tử để đạt được hiệu quả đột phá hoặc lột xác."Đây! ", Diệp Phù có chút sợ rồi."Kiếm tu, bất luận là đối mặt với VÕ đạo tu giả mạnh hơn mình bao nhiêu cũng không thể sợ hãi, bằng không cũng sẽ không xứng làm kiếm tu nữa",Tô Minh hờ hững nói.Cơ thể Diệp Phù run lên.Đúng vậy!Anh ta không phải là không biết đạo lý của kiếm tu."Ra tay!", Tô Minh quát."Chết đi!", Diệp Phù gầm lên một tiếng, anh ta tự nhủ người đứng trước mắt mình chính là kẻ địch sống chết, không chút lưu tình, anh ta lấy ra một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất đột nhiên lao thẳng về phía Tô Minh."Soạt!", Tô Minh đồng thời vung kiếm..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bởi ba người các anh không thực sự đạt tới mức độ sinh tử", Tô Minh đạm mạc nói, thị lực của anh tốt đến nhường nào? Những thứ tinh vi nào mà không nắm bắt được? Coi anh là đồ ngốc sao? Tưởng rằng có thể lường gạt cho qua?Ngay khi Tô Minh nói ra câu này ba người kia liền trở thành tiêu điếm.Ba người có chút xấu hổ cùng tức giận, tiềm thức liền phủ nhận: "Giáo tôn? Anh có chứng cớ gì?""Tôi nói gì thì chính là đó, không cần chứng cứ", Tô Minh hờ hững đáp.Ba người còn muốn phản bác điều gì đó, lại bị Diệp Mộ Cấn cảnh cáo: "Đăng ký trước, sau đó lấy đồ của mình và cút ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp, các người bị khai trừ rồi, còn nói nhảm nữa thì đừng trách Diệp Mộ Cấn tôi vô tình".Gương mặt Diệp Mộ Cấn lạnh lùng, thậm chí còn toát ra sát ý.Ba người kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không dám nói gì, chỉ cỏ thế áo não rời đi.Sau khi Diệp Mộ Cấn rời khỏi võ trường.Tô Minh nhìn Diệp Phù chòng chọc."Bắt đầu thôi", trước đó Tô Minh nói rằng muốn chỉ dẫn Diệp Phù không phải là một trò đùa.Tuy rằng anh và Diệp Phù cũng đã giao đấu qua khi lần đầu tiên tới viện võ đạo của nhà họ Diệp nhưng lần đó chỉ tùy ý đánh bại anh ta, cũng không tận lực khiến Diệp Phù cảm nhận được lằn ranh sinh tử để đạt được hiệu quả đột phá hoặc lột xác."Đây! ", Diệp Phù có chút sợ rồi."Kiếm tu, bất luận là đối mặt với VÕ đạo tu giả mạnh hơn mình bao nhiêu cũng không thể sợ hãi, bằng không cũng sẽ không xứng làm kiếm tu nữa",Tô Minh hờ hững nói.Cơ thể Diệp Phù run lên.Đúng vậy!Anh ta không phải là không biết đạo lý của kiếm tu."Ra tay!", Tô Minh quát."Chết đi!", Diệp Phù gầm lên một tiếng, anh ta tự nhủ người đứng trước mắt mình chính là kẻ địch sống chết, không chút lưu tình, anh ta lấy ra một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất đột nhiên lao thẳng về phía Tô Minh."Soạt!", Tô Minh đồng thời vung kiếm..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bởi ba người các anh không thực sự đạt tới mức độ sinh tử", Tô Minh đạm mạc nói, thị lực của anh tốt đến nhường nào? Những thứ tinh vi nào mà không nắm bắt được? Coi anh là đồ ngốc sao? Tưởng rằng có thể lường gạt cho qua?Ngay khi Tô Minh nói ra câu này ba người kia liền trở thành tiêu điếm.Ba người có chút xấu hổ cùng tức giận, tiềm thức liền phủ nhận: "Giáo tôn? Anh có chứng cớ gì?""Tôi nói gì thì chính là đó, không cần chứng cứ", Tô Minh hờ hững đáp.Ba người còn muốn phản bác điều gì đó, lại bị Diệp Mộ Cấn cảnh cáo: "Đăng ký trước, sau đó lấy đồ của mình và cút ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp, các người bị khai trừ rồi, còn nói nhảm nữa thì đừng trách Diệp Mộ Cấn tôi vô tình".Gương mặt Diệp Mộ Cấn lạnh lùng, thậm chí còn toát ra sát ý.Ba người kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không dám nói gì, chỉ cỏ thế áo não rời đi.Sau khi Diệp Mộ Cấn rời khỏi võ trường.Tô Minh nhìn Diệp Phù chòng chọc."Bắt đầu thôi", trước đó Tô Minh nói rằng muốn chỉ dẫn Diệp Phù không phải là một trò đùa.Tuy rằng anh và Diệp Phù cũng đã giao đấu qua khi lần đầu tiên tới viện võ đạo của nhà họ Diệp nhưng lần đó chỉ tùy ý đánh bại anh ta, cũng không tận lực khiến Diệp Phù cảm nhận được lằn ranh sinh tử để đạt được hiệu quả đột phá hoặc lột xác."Đây! ", Diệp Phù có chút sợ rồi."Kiếm tu, bất luận là đối mặt với VÕ đạo tu giả mạnh hơn mình bao nhiêu cũng không thể sợ hãi, bằng không cũng sẽ không xứng làm kiếm tu nữa",Tô Minh hờ hững nói.Cơ thể Diệp Phù run lên.Đúng vậy!Anh ta không phải là không biết đạo lý của kiếm tu."Ra tay!", Tô Minh quát."Chết đi!", Diệp Phù gầm lên một tiếng, anh ta tự nhủ người đứng trước mắt mình chính là kẻ địch sống chết, không chút lưu tình, anh ta lấy ra một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất đột nhiên lao thẳng về phía Tô Minh."Soạt!", Tô Minh đồng thời vung kiếm..