Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 158: Anh Ta Đang Cầm Tiền Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này, Diệp Mộ Cấn và Chu Khánh Di đi tới.Theo sau họ còn có một chiếc xe đấy hàng 2 bánh.ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi."Tôi biết ngay mài", Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói."Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?", Chu Khánh Di hỏi."Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ.Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương", Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi.Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cấn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vàonên Tô Minh không đồng ý không được."Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy", Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng.Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đó thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thânhình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra."ở nhà ngoan đợi anh về!", mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo."Đồ tồi!", Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh."Đi thôi!", Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.vẫn là xe Maybach s680.vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ.Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cấn ngồi ở hàng ghế sau."Anh ta đang cầm tiền sao?", Tô Minh hỏi."Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền.Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm", Diệp Mộ Cẩn cười nói.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này, Diệp Mộ Cấn và Chu Khánh Di đi tới.Theo sau họ còn có một chiếc xe đấy hàng 2 bánh.ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi."Tôi biết ngay mài", Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói."Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?", Chu Khánh Di hỏi."Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ.Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương", Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi.Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cấn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vàonên Tô Minh không đồng ý không được."Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy", Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng.Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đó thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thânhình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra."ở nhà ngoan đợi anh về!", mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo."Đồ tồi!", Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh."Đi thôi!", Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.vẫn là xe Maybach s680.vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ.Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cấn ngồi ở hàng ghế sau."Anh ta đang cầm tiền sao?", Tô Minh hỏi."Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền.Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm", Diệp Mộ Cẩn cười nói.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đúng lúc này, Diệp Mộ Cấn và Chu Khánh Di đi tới.Theo sau họ còn có một chiếc xe đấy hàng 2 bánh.ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi."Tôi biết ngay mài", Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói."Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?", Chu Khánh Di hỏi."Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ.Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương", Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi.Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cấn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vàonên Tô Minh không đồng ý không được."Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy", Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng.Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đó thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thânhình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra."ở nhà ngoan đợi anh về!", mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo."Đồ tồi!", Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh."Đi thôi!", Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.vẫn là xe Maybach s680.vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ.Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cấn ngồi ở hàng ghế sau."Anh ta đang cầm tiền sao?", Tô Minh hỏi."Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền.Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm", Diệp Mộ Cẩn cười nói.

Chương 158: Anh Ta Đang Cầm Tiền Sao