Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 163: Vợ Sắp Cưới

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bạn cũ gặp lại, đúng là vô cùng thân thiết."Khụ khụ! Em gái đừng gây chuyện nữa, sắc mặt của Thấm Tịch khó coi rồi kìa", Lạc Phong lên tiếng nhắc nhở, anh ta cảm thấy lo lắng."Anh à! Anh không thấy phiền à?", Lạc Thu Thuỷ định lên tiếng mắng người, sao trước đây không nhìn ra anh trai mình lại lắm mồm như vậy chứ?Lúc này, có một thanh niên ớ bàn trà bên cạnh với sắc mặt vô cùng khó coi.Người thanh niên này tầm 25 tuổi, mặc bộ đồ bình thường, tóc hơi dài, ngoại hình tuấn tú.Đặc biệt là chiếc cằm dài giống như nhân vật trong truyện tranh.Da hắn trắng, trên người hắn toát ra vẻ ưu sầu.Mắt to sáng, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, tự tin và bá đạo.Người thanh niên này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.ở độ tuổi này mà có được thực lực này đúng là không tồi.Hắn chính là Thẩm Tịch, người thừa kế chi trưởng củanhà họ Thẩm ở Ma Thành.ở bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên đầu trọc lông mày rậm.ông ta mặc trên người võ phục nhưng ngoại hình không cỏ gì đặc biệt.Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, bởi người đàn ông trung niên này đang ở cảnh giới tông sư hậu kỳ.ông ta tên là Thẩm Hạc, hộ vệ sát sườn của Thẩm Tịch.Từ lúc Lạc Thu Thuỷ đứng dậy đi về phía Tô Minh thì Thẩm Tịch đã nhìn theo cô ta.Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của Thẩm Tịch, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.Mặc dù Thấm Tịch và Lạc Thu Thuỷ không gặp nhau nhiều, cũng không có giao tiếp thực tế, cứ như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác.Nhưng cả Ma Thành này ai cũng biết Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của hắn.Hơn nữa, ở đây cũng có rất nhiều người quen biết cả hắn và Lạc Thu Thuỷ.Ngày thường Lạc Thu Thuỷ ngây thơ thuần khiết hay thế nào thì không liên quan gì đến hắn.Nhưng hõm nay bao nhiêu người nhìn vào mà Lạc Thu Thuỷ lại chủ động đến tìm một người con trai lạ mặt để nói chuyện? Đã thế còn cười nói, còn kích động như vậy nữa? Tất cả mọi người đều đang nhìn, vậy thì thể diện của hắn ở đâu?Có lẽ người khác không dám nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang cười hắn? Họ sẽ nghĩ rằng đến vợ sắp cưới mà hẳn còn không quản được?Thấm Tịch đã rất nhẫn nại rồi, tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Thu Thuỷ cũng chỉ chào hỏi người con trai lạ lẫm đó chút thôi, nhưng ai ngờ...Đột nhiên Thấm Tịch đứng dậy, Thấm Hạc cũng đứng dậy đi theo.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bạn cũ gặp lại, đúng là vô cùng thân thiết."Khụ khụ! Em gái đừng gây chuyện nữa, sắc mặt của Thấm Tịch khó coi rồi kìa", Lạc Phong lên tiếng nhắc nhở, anh ta cảm thấy lo lắng."Anh à! Anh không thấy phiền à?", Lạc Thu Thuỷ định lên tiếng mắng người, sao trước đây không nhìn ra anh trai mình lại lắm mồm như vậy chứ?Lúc này, có một thanh niên ớ bàn trà bên cạnh với sắc mặt vô cùng khó coi.Người thanh niên này tầm 25 tuổi, mặc bộ đồ bình thường, tóc hơi dài, ngoại hình tuấn tú.Đặc biệt là chiếc cằm dài giống như nhân vật trong truyện tranh.Da hắn trắng, trên người hắn toát ra vẻ ưu sầu.Mắt to sáng, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, tự tin và bá đạo.Người thanh niên này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.ở độ tuổi này mà có được thực lực này đúng là không tồi.Hắn chính là Thẩm Tịch, người thừa kế chi trưởng củanhà họ Thẩm ở Ma Thành.ở bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên đầu trọc lông mày rậm.ông ta mặc trên người võ phục nhưng ngoại hình không cỏ gì đặc biệt.Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, bởi người đàn ông trung niên này đang ở cảnh giới tông sư hậu kỳ.ông ta tên là Thẩm Hạc, hộ vệ sát sườn của Thẩm Tịch.Từ lúc Lạc Thu Thuỷ đứng dậy đi về phía Tô Minh thì Thẩm Tịch đã nhìn theo cô ta.Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của Thẩm Tịch, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.Mặc dù Thấm Tịch và Lạc Thu Thuỷ không gặp nhau nhiều, cũng không có giao tiếp thực tế, cứ như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác.Nhưng cả Ma Thành này ai cũng biết Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của hắn.Hơn nữa, ở đây cũng có rất nhiều người quen biết cả hắn và Lạc Thu Thuỷ.Ngày thường Lạc Thu Thuỷ ngây thơ thuần khiết hay thế nào thì không liên quan gì đến hắn.Nhưng hõm nay bao nhiêu người nhìn vào mà Lạc Thu Thuỷ lại chủ động đến tìm một người con trai lạ mặt để nói chuyện? Đã thế còn cười nói, còn kích động như vậy nữa? Tất cả mọi người đều đang nhìn, vậy thì thể diện của hắn ở đâu?Có lẽ người khác không dám nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang cười hắn? Họ sẽ nghĩ rằng đến vợ sắp cưới mà hẳn còn không quản được?Thấm Tịch đã rất nhẫn nại rồi, tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Thu Thuỷ cũng chỉ chào hỏi người con trai lạ lẫm đó chút thôi, nhưng ai ngờ...Đột nhiên Thấm Tịch đứng dậy, Thấm Hạc cũng đứng dậy đi theo.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bạn cũ gặp lại, đúng là vô cùng thân thiết."Khụ khụ! Em gái đừng gây chuyện nữa, sắc mặt của Thấm Tịch khó coi rồi kìa", Lạc Phong lên tiếng nhắc nhở, anh ta cảm thấy lo lắng."Anh à! Anh không thấy phiền à?", Lạc Thu Thuỷ định lên tiếng mắng người, sao trước đây không nhìn ra anh trai mình lại lắm mồm như vậy chứ?Lúc này, có một thanh niên ớ bàn trà bên cạnh với sắc mặt vô cùng khó coi.Người thanh niên này tầm 25 tuổi, mặc bộ đồ bình thường, tóc hơi dài, ngoại hình tuấn tú.Đặc biệt là chiếc cằm dài giống như nhân vật trong truyện tranh.Da hắn trắng, trên người hắn toát ra vẻ ưu sầu.Mắt to sáng, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, tự tin và bá đạo.Người thanh niên này đang ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.ở độ tuổi này mà có được thực lực này đúng là không tồi.Hắn chính là Thẩm Tịch, người thừa kế chi trưởng củanhà họ Thẩm ở Ma Thành.ở bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên đầu trọc lông mày rậm.ông ta mặc trên người võ phục nhưng ngoại hình không cỏ gì đặc biệt.Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, bởi người đàn ông trung niên này đang ở cảnh giới tông sư hậu kỳ.ông ta tên là Thẩm Hạc, hộ vệ sát sườn của Thẩm Tịch.Từ lúc Lạc Thu Thuỷ đứng dậy đi về phía Tô Minh thì Thẩm Tịch đã nhìn theo cô ta.Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của Thẩm Tịch, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.Mặc dù Thấm Tịch và Lạc Thu Thuỷ không gặp nhau nhiều, cũng không có giao tiếp thực tế, cứ như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác.Nhưng cả Ma Thành này ai cũng biết Lạc Thu Thuỷ là vợ sắp cưới của hắn.Hơn nữa, ở đây cũng có rất nhiều người quen biết cả hắn và Lạc Thu Thuỷ.Ngày thường Lạc Thu Thuỷ ngây thơ thuần khiết hay thế nào thì không liên quan gì đến hắn.Nhưng hõm nay bao nhiêu người nhìn vào mà Lạc Thu Thuỷ lại chủ động đến tìm một người con trai lạ mặt để nói chuyện? Đã thế còn cười nói, còn kích động như vậy nữa? Tất cả mọi người đều đang nhìn, vậy thì thể diện của hắn ở đâu?Có lẽ người khác không dám nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang cười hắn? Họ sẽ nghĩ rằng đến vợ sắp cưới mà hẳn còn không quản được?Thấm Tịch đã rất nhẫn nại rồi, tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Thu Thuỷ cũng chỉ chào hỏi người con trai lạ lẫm đó chút thôi, nhưng ai ngờ...Đột nhiên Thấm Tịch đứng dậy, Thấm Hạc cũng đứng dậy đi theo.

Chương 163: Vợ Sắp Cưới